"Con cũng đã nói với mẹ rất nhiều lần về trước."
Giọng Cố Kình Quân không có chút nhiệt độ nào vang lên, sự lạnh lẽo trong lời nói của anh khiến cho cuộc cãi vã đang trên đà bùng nổ trong căn phòng này liên im bặt.
Cố Phu Nhân biết, Cố Kình Quân nói cũng không phải là sai.
Nhưng chuyện bà đang làm là sai sao? Bà chỉ đang lo lắng và bảo bọc cho con gái của mình thôi mà, như thế thì có gì là sai chứ? "Mẹ, anh, sao hai người lại tới đây? Con sẽ không trở về đâu, hai người đừng can thiệp vào cuộc sống của con nữa."
Cố Hỉ Tâm nghe anh nói Cố Phu Nhân tới đây là vì muốn đưa mình về, cô ta liên không nhịn được mà gắt lên.
Dựa vào đâu mà họ cứ năm lần bảy lượt ép cô ta phải làm theo ý mình như thế chứ? Đây là cuộc sống của Cố Hỉ Tâm, quyên lựa chọn là ở cô ta, bất kỳ ai, cho dù là người nhà cũng không ai có quyền được xen vào cuộc sống của cô ta cả.
"Hỉ Tâm, nhưng con đang bị thương mà? Ở nhà sẽ tốt hơn, mẹ cũng sẽ tiện chăm sóc cho con hơn.
Bao giờ sức khỏe của con hồi phục hoàn toàn thì con lại tới đây cũng chưa muộn mà?"
Cố Phu Nhân vừa dùng lời nói để trấn an tinh thân đang kích động của con gái mình, vừa dùng bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên tấm lưng gầy của cô.
"HỈ Tâm, mẹ em đã nói đúng đó.
Công việc của anh dạo này đang rất bận, sẽ không có thời gian để ý nhiều đến em.
Em nên nghe lời mẹ đi, anh hứa mỗi tuần anh đều sẽ tới thăm em, như thế đã được rồi chứ?"
Tấn Phong cũng cố hết sức để phối hợp với Cố Phu Nhân nhằm khuyên nhủ Cố Hỉ Tâm.
Ngoài mặt thì dịu dàng, nhưng trong bụng anh