"Thằng điên này mày nghĩ mày đang làm gì vậy hả?"
Hai mắt Cố Hỉ Tâm long lên sòng sọc nhìn Trân lam.
Trong máy có biết bao nhiêu ảnh cô ta lén chụp Tấn Phong, biết khó khăn như thế nào mới chụp được những tấm ảnh ưng ý để cho vào bộ sưu tập không, mà tên ngu ngốc này lại dám ngang nhiên phá hủy? Trân Lam mặc kệ Cố Hỉ Tâm gào thét.
Anh ta đạp đến lúc chiếc máy kia nát ra rồi vẫn cẩn thận câm lên tay xem xét, xác định điện thoại bây giờ chỉ còn là một đống sắt vụn, liền báo cáo lại với Cố Kình Quân đang ngồi trên ghế sô pha: "Chủ tịch, chiếc điện thoại này đã không dùng được nữa rồi ạ.
"Làm tốt lắm"
Cố Kình Quân cười nhạt nhìn anh ta.
Cố Kình Quân nói rồi đứng lên, đi đến trước mặt Cố Hỉ Tâm, ngồi xổm xuống để cho cô ta có thể nhìn thẳng vào mắt mình mà nói: "Bây giờ điện thoại của em đã hư rồi, em định câu cứu mẹ thế nào đây?"
"Anh trail"
Cố Hỉ Tâm đột nhiên hét lớn: "Nhân lúc em vẫn còn tôn trọng anh, gọi anh một tiếng anh trai thì anh mau chóng dừng cái trò chơi vô bổ này lại đi.
Chỉ cần anh thả em ra, em sẽ nhắm mắt cho qua, coi như tối nay chưa có chuyện gì xảy ra cả"
"Đây không phải là trò chơi"
Giọng Cố Kình Quân hạ đi nhiệt độ.
"Anh không rảnh để chơi với em đâu, hiểu chứ?"
Anh nói rồi dùng mấy ngón tay thon như ngọc đẽo mà nâng cằm cô ta lên.
Sự lạnh lẽo trong mắt anh khiến cho cô ta vừa nhìn thấy đã rùng mình.
"Anh rốt cuộc đang muốn làm cái gì hả?"
Từ đầu đến cuối thái độ của Cố Hỉ Tâm chẳng có