"Em muốn chứng cứ, anh sẽ đem chứng cứ đến trước mặt em.Em nên hiểu nếu như không chắc chắn, anh sẽ không mạo hiểm mà bắt em đi như thế này"
"Em.."
Cố Hỉ Tâm nhất thời không biết phản bác như thế nào.
"Anh ta chỉ nói là Cố Tiểu Thư, chứ cũng đâu nói là em đâu? Thành phố này có bao nhiêu người họ Cố chứ?"
Cố Hỉ Tâm trán đổ mồ hôi ròng ròng nhưng vẫn mạnh miệng chối cãi lời Cố Kình Quân.
"Đừng làm anh tức giận."
Cố Kình Quân nhìn chăm chăm vào đôi mắt đang đảo láo liên của Cố Hỉ Tâm.
"Anh không định sẽ làm gì quá đáng với em đâu.
Chỉ cần em nhận tội và thành tâm đi xin lỗi Vũ Tình một tiếng, thì anh sẽ chỉ dành cho em một hình phạt nhẹ nhàng mà thôi"
"Phạt sao? Anh trai, anh cũng chẳng phải là quan tòa.Nếu như em làm sai, cũng chưa đến lượt anh phán xét"
"Vậy sao? Em có thể thử"
Cố Kình Quân không chút nao núng nào nhìn cô ta mà nói.
"Em nên biết Vũ Tình rất quan trọng với anh.
Bất kì là ai dám ở trước mặt hay sau lưng anh mà làm tổn thương đến cô ấy, anh đều sẽ bắt họ phải trả một cái giá thật đắt"
"Vũ Tình, Vũ Tình, lại là Vũ Tình"
Cố Hỉ Tâm lại vì tức giận mà hét lên.
"Anh có thể đừng mở miệng ra là nhắc tới tên con nhỏ đó có được không? Anh nghe nói chưa chán, nhưng tôi nghe thấy tên con nhỏ kia đến chán rồi.
Rốt cuộc ai mới là em gái của anh, là người nhà của anh, lẽ nào anh ngu ngốc đến mức không nhận ra được hả?"
Bị nói trúng chỗ ngứa, Cố Hỉ Tâm tức đến mức nói năng cũng không giữ lễ độ nữa, trực tiếp thay đổi cách xưng hô với Cố Kình Quân.
"Con nhỏ đó thì có gì hay ho hả? Nó có gì hơn tôi, tại sao tất thấy mọi người mà tôi yêu