Sáng sớm ra, Vũ Tình soi mình trong gương liên thây dưới mắt có quầng thâm nhè nhẹ, điều này khiến cho cô khẽ thở dài một tiếng.
Cũng phải kể đến "công ơn"của Cố Kình Quân.
"Cố Kình Quân, anh là đồ đáng ghét!"
Vũ Tình vừa nhắm mắt để rửa mặt vừa oán trách mắng anh một câu.
Nhưng cô không ngờ cái người này vậy mà lại thiêng như vậy.
Mới nhắc một cái đã liền thấy mặt rồi.
"Em đang gọi anh sao? Anh không biết Tiểu Tình nhà mình lại yêu thích anh như vậy đấy, mới sáng ra đã không nhịn được mà gọi tên anh rồi"
Cố Kình Quân tự nhiên từ ở đâu thù lù xuất hiện sau lưng cô, dọa cho cô được một phen hú vía.
"Cố...Cố Kình Quân.Anh đứng ở đó từ bao giờ vậy?"
Vũ Tình chột dạ hoảng hốt quay đầu về phía sau mà nhìn anh, liền thấy Cố Kình Quân đang cười tươi như hoa mà đứng gác tay vào cánh thành cửa màu nâu trầm rồi nhìn thẳng vào cô, hai mắt anh sáng như sao luôn vậy.
Ực! Vũ Tình cảm thấy trái tim hơi căng thẳng, cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống cho cổ họng bớt khô rồi đánh mắt qua chỗ chiếc khăn mặt, nhanh chóng đi ngang như cua đến cầm lấy chiếc khăn kia mà lau lên khuôn mặt đang ướt nước.
"Anh vừa mới tới thôi, ngay cái đoạn em gọi tên anh đấy.Chúng ta xuống dưới ăn sáng thôi, đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi"
"Anh xuống trước đi, em một lát nữa liền sẽ xuống"
"Được, vậy anh xuống nhà trước đợi em"
Cố Kình Quân nói rồi quay người rời đi, trên mặt anh vẫn duy trì nụ cười tươi roi rói.
Nhìn thấy anh đi rồi, Vũ Tình mới ôm lấy ngực mình mà ngồi thụp xuống sàn.
Ôi trời ạ! Mới sáng ra mà cô đã có cảm giác như bản thân mới được chơi trò đại mạo hiểm vậy, tim đập nhanh đến mức như muốn rơi ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
"Em...Em mới không