"Cố Hỉ Tâm đã rời khỏi đây rôi sao?"
"Vâng, cô ấy đã hoàn thành thủ tục xuất viện ngày hôm qua rồi ạ"
Nhân viên bệnh viện đáp lại câu hỏi của Cố Kình Quân khiến cho anh có chút rơi vào trầm tư.
Nhưng là ai đã làm thủ tục xuất viện cho cô ta chứ? Túi xách của Cố Hỉ Tâm không có bên cạnh cô ta, cho nên lẽ tự nhiên Cố Hỉ Tâm sẽ không thể nào tự mình chỉ trả viện phí.
Là ai giúp cô ta nhỉ? "Cô có nhớ được ai đã đưa cô ấy ra khỏi bệnh viện không?"
"À, cái này thì tôi nhớ.Là một chàng trai, vẻ ngoài rất đẹp trai đó.Nhìn giống như minh tinh vậy."
"Được, cảm ơn cô"
Cố Kình Quân nhanh chóng xác nhận vấn đề rồi rời khỏi bệnh viện.
Nếu như hôm nay anh lại tiếp tục về muộn thì lại khiến cho Vũ Tình lo lắng mất.
"Em trốn trong góc đó làm gì?"
Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra suôn sẻ như anh nghĩ.
Vũ Tình hôm nay không giống như con chim chích ríu rít ra chào hỏi anh lúc anh tan làm về nữa.
Hôm nay vừa nghe thấy tiếng nói của anh cô đã nhảy dựng lên từ trên sô pha mà chạy vào nhà bếp rồi thập thò ló đầu ra nhìn anh.
"Anh...Anh về rồi à?"
Không chỉ hành động mà ngữ khí của cô cũng khác với thường ngày, lắp ba lắp bắp khi đối diện với anh.
"Ừ, anh về rồi.Anh đi tắm trước"
Cố Kình Quân mặc dù cảm thấy được rất rõ ràng sự khác biệt nhưng anh cũng không hẹp hòi bụng dạ tới mức lập tức nắm thóp mà bắt cô khai ra, bình thản đi lên trên lầu, cho là lát nữa hỏi chuyện cô sau cũng không muộn.
"Vũ Tình, làm gì ở đó vậy? Thiếu Gia về nhà rồi đúng không?"
Trần Hân có chút buồn cười nhìn bộ dạng trốn chui trốn nhủi của cô, bà đưa tay lên che miệng,