"Bản năng"
Lâm Dữ An bị cảm mạo một tuần mới khỏi, ngay khi cậu khỏi, đó là tiệc sinh nhật của ba Tả Trì, hai nhà đều nhận được thư mời.
Cố Miểu Miểu một chút cũng không muốn tham gia, cô nằm trên giường anh trai, cảm thấy vô lực, "Anh, anh nói em tìm cớ bị tiêu chảy, có thể không đi được không?"
"Em hoặc là làm mình tiêu chảy thật, nếu không không lừa được mẹ đâu." Cố Tư Ngôn ngồi ở bàn học, cầm một quyển sách liếc mắt nhìn em gái.
"Cố Miểu Miểu thở dài một tiếng, nằm trên giường lăn một vòng, hai tay chống cằm nhìn anh trai, "Vậy làm cách nào mới không phải đi, phiền thật đó, Tả Trì kia mỗi ngày đều tới làm phiền, bộ dáng xác định chắc chắn có thể theo đuổi được em, em từ chối thế nào cũng vô dụng, em quả thực rất khó khăn."
"Cậu ta trừ bên ngoài có chút tự tin quá độ, cảm giác những mặt khác vẫn được, vì sao em không thích cậu ta?" Cố Tư Ngôn nghĩ đến cái gì, híp mắt, thử em gái, "Sao, em có người mình thích rồi?"
"Em......!Em nào có." Cố Miểu Miểu mặt đỏ lên, nói chuyện cũng nói lắp.
Cố Tư Ngôn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: "Thật sự không có? Anh là anh trai em, em không cần giấu anh."
"Thật sự không có." Cố Miểu Miểu ánh mắt trốn tránh trả lời, dời tầm mắt nhìn nơi nào đó trên mặt đất, bảo cô nói như thế nào, quan hệ của anh cô với Dữ An cũng rất tốt, nói cho anh, khó đảm bảo anh trai sẽ không nói cho Dữ An, đến lúc đó Dữ An biết tình cảm của mình đối với anh ấy không phải em gái đối với anh trai, anh ấy sẽ thế nào?
Vui hay là xa cách?
Cố Miểu Miểu đặc biệt thấp thỏm, nhưng kỳ thật có đôi khi cô lại rất muốn mở lời với Lâm Dữ An, được là được, không được thì không được, cho cô thoải mái.
Chỉ là nói thì như thế, nếu thật sự thổ lộ thất bại, cô không biết bản thân có thể chịu nổi hay không.
Haiz ——
Chua xót khi yêu thầm, thật sự chỉ có bản thân trải qua mới hiểu được.
Cố Tư Ngôn thu hết các loại cảm xúc của em gái vào trong mắt, có chút bất đắc dĩ, là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh sao? Vì sao cậu có thể nhìn rõ mọi chuyện, em gái và Dữ An trong cuộc ngược lại nhìn không thấu?
"Miểu Miểu." Cố Tư Ngôn gọi cô.
Cố Miểu Miểu hoàn hồn, a một tiếng, nhìn về phía anh trai, "Hả? Sao vậy anh?"
Cố Tư Ngôn nói: "Nếu về sau em thật sự có người mình thích, nhất định phải dũng cảm theo đuổi, tin tưởng bản thân ưu tú, có lẽ đối phương cũng thích em thì sao?"
Cố Tư Ngôn cảm thấy mình chỉ có thể chỉ điểm như vậy.
Hy vọng hai người sớm một chút có thể xuyên qua mây mù nhìn rõ trái tim mình.
"Đối phương sẽ thích em sao?" Cố Miểu Miểu lầm bầm lầu bầu, biểu tình chật vật.
Ngày hôm sau, Cố Miểu Miểu mặc lễ phục màu vàng mà mẹ chuẩn bị cho mình, kéo cánh tay anh trai xuất phát.
Cùng lúc đó, Lâm gia bên kia cũng lên xe.
Tần Minh Lị ở trên xe dong dài dặn dò Lâm Dữ An: "Con ít tham gia những dịp trọng đại như vậy, chốc nữa tới nơi, nhất định phải chú ý lời nói cử chỉ biết chưa? Đừng khiến mẹ và ba con mất mặt."
Lâm Dữ An nhìn ngoài cửa sổ, biểu tình hờ hững: "Vâng."
Tần Minh Lị thấy cậu có lệ như thế, lập tức liền có chút không vui, "Thái độ này của con, mẹ nói chuyện với con, con liền không biết quay qua nhìn mẹ sao? Đúng là ngày càng không hiểu lễ phép!"
Lâm Dữ An quay mặt lại, hai tròng mắt lạnh lẽo khiến trong lòng người nhìn run lên, "Như vậy được chưa ạ?"
Tần Minh Lị trong lòng lộp bộp, cảm thấy con trai vẫn đừng quay đầu lại nhìn thì tốt hơn, đứa nhỏ này từ lần trước cô ta nói sai trở nên càng ngày càng dọa người, đôi mắt hờ hững xa cách, giống như một chút tình cảm cũng không có.
Cô ta có chút không dám đối mặt vẫy vẫy tay, "Con vẫn là nhìn ngoài cửa sổ đi."
Lâm Dữ An nhìn chằm chằm cô ta một chút, quay đầu, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Lâm Hưng Uy ngồi bên cạnh quay đầu cùng vợ liếc nhau, đưa mắt ra hiệu cho cô ta, bảo cô ta hôm nay đừng chọc giận Lâm Dữ An, đến lúc đó lại hại cả nhà xấu hổ.
Tần Minh Lị gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Reng reng reng ——
Điện thoại Lâm Dữ An vang lên.
Cậu lấy điện thoại từ trong túi quần tây ra xem, không ngoài ý muốn, là tin nhắn của Miểu Miểu, 【 Anh đến chưa? Nhà chúng em sắp tới rồi.
】
Lâm Dữ An nhìn ngoài cửa sổ, lúc này mới trả lời: 【 Anh cũng đang tới, gần đây có chút kẹt xe, chắc sẽ chậm một chút.
】
【 Vậy thì chúng ta không khác nhau mấy, bọn em cũng gặp kẹt xe.
】 Cố Miểu Miểu thẹn thùng mím môi, 【 Anh mặc lễ phục đúng không? 】
【 Đương nhiên.
】 Lâm Dữ An mỉm cười: 【 Em cũng mặc lễ phục? 】
【 Đúng vậy, đoán xem em mặc màu gì? 】
【 Màu xanh lam sao? 】 Cố Miểu Miểu thích màu xanh lam, Lâm Dữ An đoán màu này trước.
Cố Miểu Miểu lắc đầu: 【 Không đúng.
】
Lâm Dữ An lại tiếp tục đoán: 【 Hồng nhạt? 】
Cố Miểu Miểu: 【 Cũng không đúng.
】
Lâm Dữ An lần này suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát, 【 Màu xanh lục? 】
Vẫn như cũ không đúng.
Thật ra cậu không cảm thấy không thú vị, càng không có không kiên nhẫn, cậu giống như là đang cùng Cố Miểu Miểu chơi một trò chơi, phá lệ có kiên nhẫn.
Sau khi đoán sai hai lần nữa, cậu rốt cuộc cũng đoán đúng, 【 Màu vàng? 】
Cố Miểu Miểu đôi mắt sáng ngời: 【 Đúng rồi! Lâm Dữ An, anh thật ngốc, thế mà đoán lâu như vậy! 】
Lâm Dữ An mỉm cười ẩn ý, trả lời: 【 Em rất ít khi mặc màu vàng, nhất thời không nghĩ tới.
】
【 Nhưng cũng không phải không mặc, anh đoán nhiều màu như vậy, lại đoán không ra, anh đối với em một chút hiểu biết cũng không có sao! 】 Cố Miểu Miểu ê ẩm chỉ trích.
Lâm Dữ An mặt mày nhu hòa, đồ ngốc, cậu sao có thể không hiểu cô, chỉ là thích ấu trĩ nói chuyện phiếm với cô như vậy, cho dù nói chuyện vô nghĩa cũng thích.
【 Thật xin lỗi, lần sau nhất định sẽ nhanh đoán được, nhà anh đến cửa khách sạn rồi, em tới chưa? 】 liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, Lâm Dữ An chuyển đề tài.
Cố Miểu Miểu từ trong xe xuống, nhìn xung quanh: 【 Em cũng tới rồi, vừa mới xuống xe, em ở cửa khách sạn, anh nhìn thấy em không? 】
Lâm Dữ An hạ cửa sổ xe nhìn phía cổng lớn khách sạn, hai người cơ hồ đồng thời nhìn thấy đối phương, Cố Miểu Miểu vui vẻ vẫy tay, Lâm Dữ An cũng vẫy lại.
Cố Miểu Miểu bảo ba mẹ cho bọn họ đi vào trước, sau đó đứng ở cửa khách sạn chờ Lâm Dữ An.
Cố Tư Ngôn đi cùng cô.
Tần Minh Lị nhìn bộ dáng Cố Miểu Miểu chờ con trai mình, trong lòng có chút đắc ý, cô bé này, từ nhỏ đến lớn có chút thích con trai mình, như vậy thật tốt, không cần cô ta làm gì, chắc con trai bắt lấy con bé sẽ dễ như trở bàn tay.
Về sau xem ra cô ta không cần thúc giục Lâm Dữ An nữa, hai đứa sớm hay muộn sẽ ở bên nhau thôi.
Từng người Lâm gia từ trong xe đi xuống, Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn lễ phép chào hỏi trưởng bối, Tần Minh Lị và Lâm Hưng Uy thân thiết đáp lại, giữa mày còn hơi mang nịnh nọt.
Lâm Dữ An nhìn dáng vẻ này của bọn họ, vừa cảm thấy đáng giận, vừa cảm thấy thật đáng buồn, không nghĩ nữa, cậu nói với Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn: "Chúng ta vào đi thôi, đừng ở chỗ này chặn cửa."
"Ừm, đi thôi." Cố Tư Ngôn gật đầu, cong khuỷu tay để em gái khoác, hôm nay cô đeo giày cao gót, sợ cô bị té.
Nhưng người nào đó còn chưa gả ra ngoài, đã muốn khoác khuỷu tay người khác, Cố Miểu Miểu nắm lấy cánh tay Lâm Dữ An: "Dữ An, hôm nay anh coi em là bạn nhảy đi?"
Chung quy là nhịn không được đến gần Lâm Dữ An, Cố Miểu Miểu ngẩng khuôn mặt nhỏ, mắt trông mong nhìn cậu.
Lâm Dữ An trong lòng căng thẳng, căn bản không có cách nào cự tuyệt, cậu gật gật đầu, cong khuỷu tay, "Ừm, em nói cái gì chính là cái đó."
"Dữ An, anh tốt nhất." Cố Miểu Miểu cười tủm tỉm nhìn cậu, sau đó khoác khuỷu tay cậu.
Hai người thân mật đi vào hội trường, Cố Tư Ngôn dừng ở phía sau, khóe miệng nhợt nhạt cong lên.
Phòng nghỉ khách sạn, Tả Trì còn đang chọn màu của cà vạt, bạn cậu ta Vương Thành trêu ghẹo: "Biết thì nghĩ cậu ăn diện để tham gia tiệc sinh nhật ba, không biết còn tưởng cậu muốn đi hẹn hò đấy, cậu đến nỗi như vậy sao? Vẫn luôn đổi màu cà vạt, cũng làm đến quá long trọng đi?"
"Chính là muốn đi gặp người quan trọng, đương nhiên phải ăn diện một phen." Tả Trì mắt nhìn thẳng, tiếp tục cầm lấy cà vạt các loại so ở trên cổ.
Vương Thành cười một tiếng, "Chính là đại mỹ nữ trong lớp mà cậu nhắc đến sao? Hôm nay không phải cậu định thổ lộ với cô ấy chứ?"
"Đã thổ lộ rồi, đang theo đuổi." Tả Trì không chút nào che giấu trả lời.
Vương Thành tấm tắc lắc đầu: "Cậu được đấy, vừa về nước đã ra tay với mỹ nữ, bạn gái ở nước ngoài của cậu đã xử lý hết chưa?"
"Nước ngoài chỉ là chơi bời thôi, sao có thể so với Miểu Miểu?" Tả Trì không để bụng.
Vương Thành trên dưới đánh giá cậu ta, "Người mới tên Miểu Miểu? Tên còn rất ngoan, vừa nghe liền biết không dễ theo đuổi."
"Đúng vậy, đại tiểu thư tính tình rất nóng nảy." Tả Trì rốt cuộc chọn được một cái cà vạt có hoa văn màu xanh đen, cậu ta ưu nhã thắt vào, cười tà ác: "Hơn nữa, tớ cảm thấy quan hệ của cô ấy và bạn cùng bàn có chút ái muội, nhưng quan hệ của hai người lại không phải người yêu."
"Vậy có thể người ta yêu thầm hay không?" Vương Thành đoán mò.
"Có lẽ, nhưng cũng không quan trọng, ai cười đến cuối mới là quan trọng nhất, không phải sao?" Tả Trì nghiêng mắt nhướng mày.
Vương Thành cười ha ha, đứng lên vỗ bả vai bạn mình: "Cậu đó, vẫn là thích cường thủ hào đoạt*, nhưng cẩn thận lần này cậu vấp phải trắc trở đó, rốt cuộc không phải cậu nói người ta là thiên kim đại tiểu thư của Cố gia sao? Người ta cũng từng trải việc đời, chỉ sợ sẽ không dễ bị cậu dụ hoặc."
* Cường thủ hảo đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/ cướp lấy thứ mình muốn.
"Thử xem mới biết được." Tả Trì thắt xong cà vạt, lại sửa sang một chút tây trang màu