"Thổ lộ"
Tả Trì và Lâm Dữ An cùng nhau mời Cố Miểu Miểu khiêu vũ, đây có lẽ một nan đề với người ngoài.
Nhưng đối Cố Miểu Miểu mà nói, hoàn toàn là một vấn đề không cần suy nghĩ dư thừa.
Lúc trước không có Lâm Dữ An tham dự, cô còn do dự một chút, nhưng có Lâm Dữ An, hết thảy đáp án đều không cần suy xét.
Tim cô đập nhanh, không cần nghĩ ngợi đặt tay mình lên tay Lâm Dữ An, lễ phép nói với Tả Trì: "Xấu hổ quá bạn học Tả Trì, vốn dĩ hôm nay Dữ An chính là bạn nhảy của tôi, cậu vẫn nên tìm những người khác đi."
Lâm Dữ An gắt gao nắm tay Cố Miểu Miểu, nỗi thấp thỏm bất an trong lòng rốt cuộc cũng lắng xuống, Miểu Miểu nguyện ý chọn cậu, với cậu mà nói là vô cùng may mắn.
Nhưng cậu cũng biết trường hợp hiện tại vẫn phải cho Tả Trì một chút mặt mũi, dù sao cũng là tiệc sinh nhật của ba người ta, cậu nói: "Bạn học Tả Trì, xin lỗi."
Tả Trì hờ mắt nhìn hai người, nói không thèm để ý là không thể, cậu ta còn tưởng làm trò như vậy trước mặt nhiều người sẽ bức Cố Miểu Miểu một phen, cô sẽ thưởng cho mình một chút mặt mũi, không ngờ đại tiểu thư người ta hành xử cũng khác người, căn bản sẽ không quan tâm cậu ta có xấu hổ hay không.
Hơn nữa thấy hai người nắm tay nhau chặt như vậy, có vẻ như cậu ta là vai nam hai phản diện chia rẽ uyên ương.
Tả Trì có chút muốn cười, cũng có chút tự giễu.
Bỏ đi, không nhảy nữa.
Tả Trì thu hồi tay rời đi, lúc này, một bàn tay của cô gái khác đặt vào lòng bàn tay cậu ta, là Hứa Quân Hàm, cô cong môi nói: "Trì thiếu, tôi có thể nhảy một điệu với cậu không?"
Tả Trì hơi kinh ngạc nhìn cô, không đoán được cô lại nguyện ý tới giải vây.
Cố Miểu Miểu và Lâm Dữ An cũng nhìn về phía Hứa Quân Hàm.
Hứa Quân Hàm thấy Tả Trì không trả lời, trong lòng nổi lên nỗi bất an, cô cũng có sĩ diện, nếu bị Tả Trì cự tuyệt, về sau chắc cô sẽ bị danh viện trong vòng chê cười mất.
Nhưng nếu đã đâm lao, vậy chỉ có thể kiên trì theo lao, cô tỏ vẻ bình thản ung dung nghiêng nghiêng đầu, "Sao, không muốn?"
Tả Trì nhìn ra cô đang hoảng loạn, cười cười, lịch sự nắm lấy tay cô, "Không, Hứa tiểu thư có thể mời tôi, là vinh hạnh của tôi."
Cậu ta theo đối phương xuống bậc thang.
Như thế, hai nam sinh đều có bạn nhảy của mình, cũng may tình huống không nháo đến quá khó coi.
Ba mẹ Tả sắc mặt cũng chậm rãi chuyển biến tốt.
Sau khi Tả Trì và Hứa Quân Hàm khai vũ, Cố Miểu Miểu và Lâm Dữ An cũng nhập vào khiêu vũ, những người khác cũng sôi nổi gia nhập, trong lúc nhất thời, sân nhảy rất náo nhiệt.
Cố Miểu Miểu và Lâm Dữ An ở một bên chậm rãi khiêu vũ, một bên nói chuyện phiếm, Cố Miểu Miểu cười tủm tỉm nhìn thiếu niên: "Dữ An, em còn tưởng vừa rồi anh sẽ không ra mặt chứ, điểm này không giống với tính cách của anh, anh không phải người thích nổi bật."
"Anh......" Lâm Dữ An yết hầu lên xuống, muốn nói chỉ cần là vì em, cái gì anh cũng nguyện ý làm, nhưng lời nói đến bên miệng, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trầm ngâm một lát, cậu thay đổi cách nói: "Không phải em nói anh là bạn nhảy của em sao, sao anh có thể nhường em cho người khác."
"Cũng chỉ là nguyên nhân này sao?" Cố Miểu Miểu trong lòng đau xót, có chút thất vọng lại mong đợi nhìn cậu.
Cô không muốn nghe loại lý do này, cũng không muốn nghe Lâm Dữ An nói coi cô là em gái.
Lâm Dữ An theo bản năng nói: "Đương nhiên không phải."
Cố Miểu Miểu trong lòng vui vẻ, hai tròng mắt sáng lấp lánh hỏi: "Đó là gì?"
"Là anh......!Là anh......" Lâm Dữ An hai lần muốn thổ lộ, vẫn là thất bại, cậu ảm đạm thu hồi tầm mắt, không dám đối diện với đôi mắt trong suốt của cô gái đối diện.
Miểu Miểu trong sáng thuần khiết như vậy, cậu có chỗ nào có thể xứng đôi chứ.
Nếu thổ lộ, trước không nói cô có ý gì về phương diện này không, cho dù có, sao cậu cho cô hạnh phúc được?
"Là cái gì? An ca ca, anh nói đi." Cố Miểu Miểu mơ hồ cảm thấy Lâm Dữ An muốn nói gì đó rất quan trọng, không khỏi làm nũng lay tay cậu, hy vọng cậu mau chóng nói tiếp.
Lâm Dữ An hoàn hồn, lắc lắc đầu, "Không, anh là muốn nói Tả Trì không đứng đắn, cho dù anh không phải bạn nhảy của em, anh cũng không yên tâm để em tiếp xúc với cậu ta quá nhiều, anh trai em cũng sẽ không cho phép."
Lại lấy anh trai ra làm cớ, chỉ coi cô là em gái đúng không?
Cố Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy khiêu vũ tẻ nhạt vô vị, cô nghỉ chân nói: "Không nhảy nữa, em mệt rồi."
Buông tay Lâm Dữ An, cô xoay người ra khỏi sân nhảy.
Lâm Dữ An trong lòng hoảng hốt, cất bước đuổi theo, "Miểu Miểu, em tức giận sao?"
"Không có." Cố Miểu Miểu nói là như thế, nhưng bước chân càng đi càng nhanh, chỉ một lát liền đi đến sân sau khách sạn.
Ngăn cách với sự náo nhiệt của bữa tiệc, sân sau vô cùng an tĩnh.
Lâm Dữ An biết cô tức giận, nhưng lại không biết cụ thể tức giận vì cái gì, nhắm mắt đi theo cô tới sân sau, ôn nhu dỗ dành: "Miểu Miểu, nếu anh nói sai, em đừng chấp nhặt, anh xin lỗi em có được không?"
"Anh nói sai cái gì?" Cố Miểu Miểu đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Lâm Dữ An.
Lâm Dữ An sửng sốt, trong lúc nhất thời không trả lời được, bởi vì cậu thật sự không biết mình nói sai cái gì.
Cố Miểu Miểu chóp mũi đau xót: "Xem đi, căn bản anh không biết anh nói sai cái gì, vậy anh xin lỗi cái gì, em là cái loại không nói đạo lý, đáng ghét sao? Anh không sai, em muốn anh xin lỗi làm gì?"
"Anh......" Lâm Dữ An nghẹn lời, đúng vậy, anh sai cái gì cũng không biết, sao lại xin lỗi, xin lỗi như vậy một chút thành ý cũng không có.
"Anh trở về đi, em muốn ở đây một mình." Cố Miểu Miểu đẩy bả vai Lâm Dữ An, không muốn anh đi theo mình.
Hiện tại cô thật sự cần một mình ngẫm lại, Lâm Dữ An ở chỗ này, cô suy nghĩ chỉ thêm loạn.
Chắc gần đây bị Tả Trì theo đuổi làm cho tâm phiền ý loạn, cô phát hiện tình cảm của mình đối với Lâm Dữ An càng ngày càng khó áp chế.
Có đôi khi cô còn rất bội phục dũng khí của Tả Trì, cho dù mình cự tuyệt nhiều lần, cậu ta vẫn dám mặt dày theo đuổi.
Nếu như cô cũng dũng cảm giống cậu ta thì sao?
Nếu Lâm Dữ An từ chối cô, cô sẽ liều mạng bám lấy, bám đến khi anh động tâm mới thôi!
Haiz......
Nhưng loại chuyện này cũng chỉ có thể nghĩ tới, nếu trong thực tiễn, cô thật sự không làm được.
Lâm Dữ An nhìn vẻ mặt ủ rũ của Cố Miểu Miểu, nào dám đi, cậu một phen chế trụ cổ tay của cô, "Miểu Miểu, có chuyện gì phiền lòng có thể nói với anh chứ? Em đừng như vậy, anh rất lo lắng cho em."
"Anh cảm thấy em có thể có chuyện gì phiền lòng?" Cố Miểu Miểu lập tức nổi giận, không phải tức Lâm Dữ An, mà tức chính mình nhát gan.
Cô dùng sức phủi tay, muốn hất Lâm Dữ An ra, nhưng anh nắm rất chặt, căn bản không hất được, cô nóng nảy, cảm thấy chua xót, hốc mắt lập tức ửng hồng: "Lâm Dữ An, anh nói một chút, anh cảm thấy em có thể có chuyện gì phiền lòng?"
"Miểu Miểu, anh......"
"Anh anh anh, anh cũng chỉ biết anh anh anh, anh muốn nói cái gì thì nói ra! Anh vẫn luôn như vậy! Anh từ nhỏ có chuyện gì cũng đều giữ trong lòng, mà em cái gì cũng chia sẻ với anh, anh lại không thích đem tâm sự của mình nói cho em, anh như vậy rất không công bằng có biết không?" Cố Miểu Miểu càng nói càng thương tâm, nước mắt lập tức rơi xuống.
Lâm Dữ An trái tim đau xót, không biết làm sao đành nâng khuôn mặt cô gái lên, cố gắng lau nước mắt cho cô.
Cố Miểu Miểu dùng sức hất tay cậu, lui về phía sau một bước, "Anh không cần quan tâm em, anh không biết như vậy rất ái muội sao!"
Lâm Dữ An buột miệng thốt ra: "Anh là anh trai em."
"Em chỉ có một người anh trai!" Cố Miểu Miểu dùng một loại ngữ khí nghiêm khắc chưa bao giờ có phản bác.
Lâm Dữ An ngẩn ngơ, trái tim phảng phất bị cắt một dao, lại rải lên muối, nóng rát đau đớn.
Cố Miểu Miểu nhìn rõ vẻ mặt đau khổ của anh, trong lòng cũng không tốt hơn anh là bao, cô hít mũi, hoảng loạn bỏ chạy: "Anh muốn ở đây thì ở đây đi, em trở về."
Dứt lời, cô dùng sức lau mặt và má, vùi đầu chạy về sảnh tiệc.
Chỉ còn lại Lâm Dữ An ngây ngốc đứng đó.
Cậu cảm thấy lời vừa rồi Cố Miểu Miểu nói, giống như nắm bắt được gì, nhưng cụ thể là cái gì, cậu lại không nắm được, vừa thật lại vừa giả.
Hoặc là nói, có một suy nghĩ, cậu không dám khẳng định.
Sẽ là cái ý kia sao? Theo ý cậu hiểu?
Không thể nào......!Sẽ không đâu......
Cứ như vậy không ngừng khẳng định rồi lại phủ định, phủ định rồi lại khẳng định, Lâm Dữ An vô lực gục bả vai xuống, sau đó lui lại một thân cây, dựa vào.
-
Lâm Dữ An và Cố Miểu Miểu chiến tranh lạnh, Trần Linh phát hiện ra không khí lạnh lẽo giữa hai người bọn họ, ngày nọ lúc chỉ có hai người ăn cơm trưa, cô không nhịn được tò mò hỏi: "Miểu Miểu, cậu với Lâm Dữ An làm sao vậy? Hai người cãi nhau?"
"Không có." Cố Miểu Miểu một tay chống cằm, cực kỳ ưu nhã gắp mấy hạt cơm đút vào trong miệng.
Trần Linh thấy bộ dáng không buồn ăn uống của cô, giận nói: "Còn nói không cãi nhau, cậu xem vẻ mặt không vui của cậu đi, cậu đó, cũng chỉ có lúc giận dỗi với Lâm Dữ An mới có thể bày ra vẻ mặt này.
Nhưng quan hệ hai người luôn rất tốt, có thể có chuyện gì cãi nhau?"
"Đích xác không có chuyện gì, cho nên không có cãi nhau." Cố Miểu Miểu cũng không biết tranh chấp trong bữa tiệc sinh nhật ba Tả Trì cuối tuần trước có tính là cãi nhau hay không, chỉ là sau đó, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Cô không muốn để ý đến cậu, cậu cũng......!Không để ý tới cô.
Quả nhiên mình ở trong lòng cậu không quan trọng.
Cố Miểu Miểu khổ sở chớp mắt, không ăn nữa, cô ném đũa: "Tớ không ăn nữa, cậu ăn đi, tớ chờ cậu."
"A? Cậu không ăn sao?" Trần Linh thấy cô chỉ ăn một hai đũa cơm, nhíu mày nói: "Miểu Miểu, cho dù cậu không vui, cũng đừng hành hạ cơ thể mình, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn sẽ đói đến hoảng, hơn nữa đói sẽ bị bệnh dạ dày, sau này thống khổ vẫn là cậu."
"Linh Linh, tớ phát hiện cậu