"Lời hứa thời niên thiếu"
Lâm Dữ An thổ lộ, nói thật, Cố Miểu Miểu căn bản không nghĩ đến, cô chỉ cho rằng vài lần anh muốn nói lại thôi là muốn nói chuyện khác.
Lại không nghĩ tới sẽ thổ lộ với cô.
Cô trợn tròn mắt, ngây ngẩn cả người, không dám tin nghiêng người nhìn anh, "Cái gì......!anh nói cái gì?"
Cô cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Lâm Dữ An sau khi thổ lộ, sự hoảng loạn và trống rỗng trong lòng đã vơi đi một ít, rốt cuộc cũng nói ra, mặc kệ cô có hiểu lầm hay không, mặc kệ cuối cùng kết quả là gì, anh tin mình đều có thể tiếp nhận.
Nghĩ đến đây, anh cũng nghiêng người, đối diện với cô gái, ánh mắt không tự chủ được nhu hòa ấm áp, lại lần nữa trịnh trọng thổ lộ: "Miểu Miểu, anh thích em, không phải anh trai đối với em gái, mà là đàn ông đối với phụ nữ."
Cố Miểu Miểu từng chút mở to hai mắt, trong đầu oanh một tiếng giống như pháo hoa nổ tung, thích......!loại thích đàn ông đối với phụ nữ?
Vậy chẳng phải là......!giống cô sao?
An ca ca thế nhưng vẫn luôn yêu thầm đối phương giống mình sao?
Cố Miểu Miểu choáng váng, chân cũng mềm như bông, giống như đạp lên đám mây, cả người đều phiêu.
Vậy quá khứ bọn họ xa cách tính là gì! Rõ ràng là thích nhau, còn rối rắm lâu như vậy! Làm hại cô trộm đau lòng rất nhiều lần!
"Miểu Miểu......!em......" Lâm Dữ An thấy Miểu Miểu đã lâu cũng chưa đáp lại, nhất thời khẩn trương đến nỗi tim vọt tới cổ họng, nặng nề nuốt nước miếng, vô cùng thấp thỏm phát ra âm thanh, "Em......!Có phải không thể tiếp nhận, cái kia, nếu em không thể tiếp nhận, thì......!Coi như hôm nay anh chưa nói gì đi."
Lâm Dữ An cho rằng mình hiểu lầm ý của Cố Miểu Miểu truyền đạt trước đó, trái tim anh buồn đau dữ dội, cả người tựa bóng cao su hết hơi, bả vai và đầu đều gục xuống, giống một một chú chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ.
Cổ họng nghẹn ngào khó khăn, "Anh đi trước."
Anh xoay người muốn đi ra ngõ nhỏ, hiện tại không biết nên đối mặt với Cố Miểu Miểu như thế nào, anh muốn một mình yên tĩnh một chút.
Thổ lộ tức thất tình, điều này không phải là một trong những kết quả anh đã sớm nghĩ tới sao, anh không nên đau lòng mất mát như vậy, rất bình thường không phải sao?
Ừm, rất bình thường, rất bình thường......
Không ngừng an ủi chính mình, Lâm Dữ An bước chân nặng nề cọ qua bả vai Cố Miểu Miểu, trong khoảnh khắc đó, hai cánh môi ấm áp chạm vào má anh.
Lâm Dữ An toàn thân cứng đờ, đồng tử chợt co rút lại.
Nhưng chờ khi anh hoàn hồn, cô gái gây ra cơn sóng lớn đã chạy ra khỏi ngõ nhỏ, cũng không quay đầu lại, chạy vô cùng nhanh.
Thật lâu thật lâu sau, dường như qua một thế kỷ.
Lâm Dữ An khẽ cười.
-
Cố Miểu Miểu trở lại chỗ cô bạn Trần Linh, bị cô bạn cằn nhằn một trận, "Sao cậu đi lâu như vậy, tớ thiếu chút nữa gọi điện thoại cho cậu rồi đấy, còn tưởng rằng cậu bị bắt cóc, Miểu Miểu, sao mặt cậu hồng vậy, cậu bị cảm sao?"
Cố Miểu Miểu ngăn cô bạn duỗi tay muốn sờ mặt cô, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối: "Cái kia, tớ không sao, vừa mới chạy nên có chút nóng."
Nói xong, cô ngồi xuống, để trà sữa lên trên bàn, thất thần nhìn chằm chằm nơi nào đó phát ngốc.
Trần Linh thấy cô như vậy, duỗi tay vẫy vẫy trước mặt cô: "Miểu Miểu, cậu thành thật nói cho tớ biết, cậu làm sao vậy, tớ cảm giác linh hồn cậu bay đi rồi, cậu sao thế? Cậu đừng làm tớ sợ."
"Thật......!Thật sự không có chuyện gì đâu, chỉ là......!chỉ là......" Cố Miểu Miểu căn bản không biết nên nói với cô bạn như thế nào, quá xấu hổ, cô vừa rồi vậy mà lá gan lớn hôn Lâm Dữ An, như này muốn cô buổi chiều tiếp tục đi học thế nào, hai người lại ngồi cùng bàn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Không mặt mũi gặp ai nữa, cô thật sự không còn mặt mũi gặp ai.
Cố Miểu Miểu lấy tay che mặt, nằm bò lên bàn, "Linh Linh, buổi chiều tớ không muốn đi học."
"A?" Trần Linh kinh ngạc, tức khắc nghiêm mặt nói: "Xem đi, tớ biết ngay cậu có chuyện, rốt cuộc cậu làm sao vậy, mau nói cho tớ biết, có phải vừa mới gặp được Lâm Dữ An không, hai người lại cãi nhau? Cho nên cậu không muốn nhìn thấy cậu ấy?"
Tuy rằng cô bạn không đoán đúng hết, nhưng vẫn đúng một chút, cô thật sự không muốn nhìn thấy Lâm Dữ An.
Cô cần một chút thời gian để hoãn lại những thay đổi trong mối quan hệ của hai người.
Cô cảm thấy mình và Lâm Dữ An hiện tại hẳn là theo lý thuyết, tính là ở bên nhau rồi đi?
Anh thổ lộ, mình hôn anh đáp lại, ý này chính là hẹn hò đi?
Má ơi, sao lại trở nên nhanh như vậy.
"Không có cãi nhau, chỉ là tớ muốn xin nghỉ, cái kia, Linh Linh, cậu đừng đoán mò, lát nữa tự cậu về trường nhé, tớ sẽ không về." Cố Miểu Miểu hạ quyết tâm muốn trốn tránh một buổi chiều.
Cô gọi điện thoại cho mẹ, làm bộ đau bụng, bảo mẹ giúp mình xin nghỉ.
Sau đó cô gọi taxi đến bờ biển, thời điểm có tâm sự cần phát tiết, cô thích nhất đến đó, ngồi ở trên bờ hóng gió biển, sẽ khiến cô đặc biệt bình tĩnh.
Lâm Dữ An vẫn là lúc học tiết thứ nhất mới biết được Cố Miểu Miểu xin nghỉ, anh đối với việc này vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười, trước đó lớn mật như vậy, hiện tại biết xấu hổ rồi?
Cố Tư Ngôn chưa biết Lâm Dữ An đã nói chuyện với em gái mình, anh lo lắng em gái gặp chuyện, hiếm khi ở trong giờ học dùng điện thoại nhắn tin hỏi Lâm Dữ An: 【 Em gái em sao vậy? 】
Lâm Dữ An: 【 Không sao, chắc là xấu hổ.
】
【 Xấu hổ? 】 Cố Tư Ngôn nghi hoặc cách người này dùng từ, sau khi suy nghĩ một lát, anh thông minh nghi ngờ nói: 【 Hai người......? 】
Lâm Dữ An đương nhiên sẽ không giấu anh, bọn họ anh em tốt nhất, 【 Em đã sớm biết mà, anh thích Miểu Miểu.
】
Sau khi nói chuyện, Lâm Dữ An ngược lại thấy rõ rất nhiều chuyện, Cố Tư Ngôn hẳn là đã sớm biết anh và Miểu Miểu thích nhau.
Quả nhiên đã nói chuyện.
Cố Tư Ngôn mỉm cười: 【 Rốt cuộc anh cũng nguyện ý nhìn thẳng vào lòng mình, xem ra em gái em cũng đã thổ lộ với anh? Vậy con bé chạy cái gì, đây lại không phải điều gì đáng xấu hổ.
】
【 Đôi khi em ấy xúc động, em biết đấy, sẽ tương đối kích động.
】 Lâm Dữ An bất đắc dĩ cười cười, 【Lát nữa sau khi tan học, anh đi tìm em ấy.
】
【 Được, miễn cho con bé chạy loạn xảy ra chuyện.
】 Cố Tư Ngôn vẫn lo lắng cho em gái, xong chuyện rồi, chạy cái gì mà chạy chứ.
Lâm Dữ An xin nghỉ ra khỏi trường, gọi điện thoại cho Cố Miểu Miểu nhưng cô không nghe, gửi tin nhắn cũng không chịu trả lời, lại không nói mình ở đâu, chỉ nói hiện tại cô đang rất tốt, anh không cần lo lắng.
Lâm Dữ An thở dài, đứng ở cổng trường suy nghĩ một chút Cố Miểu Miểu sẽ đi đâu, ngay sau đó gọi xe đi hướng bờ biển.
Tới nơi, anh trả tiền xong xuống xe, sau đó nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy Cố Miểu Miểu, anh ôn nhu cười.
Anh biết ngay cô sẽ đến nơi này.
Từng bước đến gần cô gái, cô đeo tai nghe, nhắm mắt, nghe không thấy cũng nhìn không ra bên ngoài, chỉ gối lên cánh tay, thỉnh thoảng ngây ngốc cười một chút.
Lâm Dữ An an tĩnh ngồi bên cạnh cô, muốn xem khi nào cô gái sẽ nhìn thấy mình.
Cố Miểu Miểu nghe xong một bài hát, đột nhiên muốn nghe lại lần nữa, liền mở mắt chuẩn bị cầm điện thoại thao tác một chút, kết quả trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, vẫn là cái người cô đang trốn tránh, cô sợ tới mức kêu "A" một tiếng, cơ thể ngã ra phía sau.
"Cẩn thận." Lâm Dữ An tay nhanh mắt lẹ ôm lấy eo cô, không để cô ngã.
Cố Miểu Miểu theo bản năng bắt lấy cánh tay anh để giữ thăng bằng, kết quả tư thế này biến thành kiểu ngã 45 độ trong phim thần tượng.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, cuống quít đẩy anh ra, lẩm bẩm nói: "Sao anh lại ở đây, sao anh tìm được em."
"Em thích tới chỗ nào, anh đều biết." Lâm Dữ An nghiêng đầu, cười rất ôn nhu: "Nhưng trước tiên anh nghĩ đến đây, ở đây thấy được em, anh cảm thấy rất vui, chúng ta vẫn luôn ăn ý như vậy."
Cố Miểu Miểu cắn môi, má ơi, sau khi nói chuyện, tim đập sao càng lúc càng nhanh, cũng không dám nhìn anh.
Đôi tay vòng lấy hai chân mình, Cố Miểu Miểu vẫn luôn cúi đầu: "Ồ."
Sau đó không nói nữa.
Lâm Dữ