Tôi đơ người ra đó, chân tay lạnh toát, lẽ nào tối qua không phải là mơ?
“Nhớ ra rồi à?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói.
Tôi lúng túng không biết trốn đi đâu.
Cố Thanh Thiên tiếp tục nói: “Đồng Kha Kha à, hết lần này đến lần khác, tôi thật sự vẫn không nhìn ra, lúc cô cởi mở thì cũng nhiệt tình hết sức đấy chứ”
Trong phút chốc người tôi đỏ ửng từ mặt xuống chân.
“Lần thứ nhất thid cô vừa lên xe thì cởi đồ, lần thứ hai thì đè tôi xuống hành lang công ty, còn lần này thì nhân lúc tôi chưa tỉnh ngủ cứ thế cởi đồ tôi ra, cô nói xem, lần sau cô tính làm gì tiếp đây?” Cố Thanh Thiên như cười như không nhìn tôi.
Tôi cố né tránh ánh mắt anh ta, không dám nhìn anh ta “Mấy giờ rồi vậy?”
Cố Thanh Thiên vớ lấy chiếc điện thoại trên tủ trên đầu giường nhìn qua: “bảy giờ rồi.”
“Cái gì?” tôi ngồi phắt dậy, chiếc chăn mỏng theo đường cong cơ thể rơi xuống, cảnh giác ánh mắt rực lửa ấy của Cố Thanh Thiên, tôi vội vàng kéo chăn lên che ngực, “Đã 7 giờ sáng rồi à? Tôi phải về nhà ngay.”
Nhảy xuống giường, nhìn thấy một đống quần áo vứt ở góc nhà, tôi vội vàng chạy lại nhặt lên, một luồng hơi nồng nặc mùi rượu phả vào.
Được thôi, đây là quần áo của mình mình không thể chê bai.
Cố nhịn cái mùi hôi ấy, tôi nhanh chóng mặc quần áo vào.
Cố Thanh Thiên ngồi dậy, tựa vào đầu giường nhìn tôi “Bảy giờ sáng của ngày thứ 3….”
“Là sao?” tôi ngây người ra, cầm lấy quần áo trong tay mơ hồ nhìn anh ta.
“Tối hôm trước cô uống say ở quán rượu, sau đó hôm qua ngủ nguyên một ngày, đến tối lại ở với tôi cả đêm, cho nên bây giờ là 7 giờ sáng của ngày thứ 3.” lời nói của anh nhẹ như mây đáp.
“Cái gì?” tôi hét lên một tiếng, tôi vội vàng mặc quần áo vào, cũng không thèm để ý đến việc phải né tránh ánh mắt của Cố Thanh Thiên, dù gì cái gì đáng thấy anh ta đều thấy hết cả rồi.
Một ngày hai đêm không về, Hạng Chương liệu có cho rằng tôi bỏ trốn rồi gọi điện cho bố tôi rồi không?
Càng nghĩ càng sợ, hai tay run bần bật mặc quần áo rồi chạy đến cái tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại lắp bắp hỏi “Cái… điện thoại này có thể gọi điện được không?”
“Được” Cố Thanh Thiên gật đầu.
Tôi cầm lên, tay run run ấn đi ấn lại hai lần mới ấn chính xác số điện thoại, tiếng chuông reo lên rất lâu mới nghe thấy giọng của Hạng Chương: “Alo…”
“Hạng Chương, Hạng Chương anh…” tôi vốn định muốn nói với anh ta rằng tôi không bỏ trốn, tôi không có nói cho bất kì ai, định hỏi anh ấy có quấy rầy bố tôi không, nhưng ánh mắt đột nhiên lướt qua Cố Thanh Thiên, tôi ý thức được những lời nói này không thể nói trước mặt anh ta được, bèn gượng gạo chuyển sang lí do khác.
“Hạng Chương anh đừng tức giận, tôi ra ngoài chơi quên luôn cả thời gian, lát nữa tôi về nhà, anh yên tâm, không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu…”
“Đồng Kha Kha?” giọng nói của Hạng Chương vẫn còn chút mơ hồ.
Tôi vội vàng trả lời, lo sợ bất an hỏi anh ta: “Hạng Chương, những điều tôi nói anh đã hiểu chưa?”
“Ừm… biết rồi” Hạng Chương đáp.
Tiếp đó tôi nghe thấy giọng nói của Hạ Khải Quyền.
“Chương à, sớm thế này, là ai vậy?”
“Là Đồng Kha Kha, nói là lát nữa sẽ về.” Hạng Chương vẫn chưa cúp máy, nói với Hạ Khải Quyền.
Hạ Khải Quyền “ừm” một tiếng, bực dọc nói “Đúng là mụ đàn bà điên, ra ngoài chạy nhảy lung tung, biết đường về là tốt rồi, tắt điện thoại rồi ngủ thêm lát nữa đi.”
“Ừm.”
Tôi nghe thấy tiếng đáp lại của Hạng Chương, sau đó là tiếng điện thoại đặt xuống, hình như anh ta cứ tưởng anh ta đã tắt máy rồi, thực ra không phải.”
Tiếp đó là giọng của Hạ Khải Quyền: “Đừng đùa nữa, buồn ngủ chết đi được.”
“Em yêu à, tối qua em đã không cho anh rồi, dù gì cũng đã tỉnh rồi, làm cái đi.”
“Biến đi.”
“Dù gì cũng là cuối tuần, làm một cái rồi lại ngủ tiếp nha.”
“Hừm… Hạng Chương, anh làm gì mà thèm khát đến như vậy…”
“Em yêu, nào, ngoan nào…”
Tôi tắt vội điện thoại, cắn mạnh vào môi.
“Cô sao vậy?” giọng nói ở kế bên đột nhiên vang lên, tôi bị dọa đến run cầm cập, vội vàng cho hai tay đang run rẩy ra đằng sau.
Cố Thanh Thiên chau mày nhìn tôi “Cô làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế kia? Hạng Chương mắng cô à?”
“Ừm? ừm…” tôi gật đầu lia lịa, có chút bất lực ngồi xuống mép giường.
Hạng Chương chỉ quan tâm đến chuyện tôi có ra ngoài nói nhăng quậy gì không thôi, còn về việc tôi có về nhà hay không, anh ta hoàn toàn không để ý, thế thì hà cớ gì tôi phải vội vàng như vậy chứ?”
“Tại sao lại không nóng lòng về nữa à?” Cố Thanh Thiên kì lạ hỏi “Tôi còn cứ tưởng cô còn vội về để cho con ăn nữa cơ.”
Con sao? Tôi cười đau khổ, định nói với anh ta đã không còn đứa con nào nữa rồi, nhưng rồi lại nghĩ, ngoài bản thân mình ra, ai thèm để ý mình chứ? Hạng Chương cũng không quan tâm, chẳng nhẽ lại hi vọng vào một người xa lạ để ý mình sao?
Có người đã từng nói, mọi chuyện trên đời này đều không có sự đồng cảm, chỉ có bản thân mình biết, vì vậy hà tất gì phải kể khổ và than phiền cơ chứ.
Tôi đứng dậy, nói khẽ: “Tôi về đây.”
Cố Thanh Thiên không trả lời, đến lúc tôi đi ra ngoài cửa, nghe thấy anh ta gọi tôi.
“Đồng Kha Kha…”
Tôi lưỡng lự một lúc, không quay đầu lại, mở cửa bước đi.
Về đến nhà, Hạng Chương và Hạ Khải Quyền đã dậy rồi, đang ăn sáng trong bếp, tôi thản nhiên đi về phòng, Hạng Chương gọi tôi: “Đồng Kha Kha.”
Tôi đứng lại, nhìn anh ta đi đến trước mặt tôi, chau màu ngửi ngửi, mặt khinh thường: “Cô thật là có bản lĩnh lớn đấy, trộm tiền, uống rượu, cả đêm không về, cô muốn làm cái gì?”
“Anh quản tôi làm cái gì?” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh yên tâm, cho dù tôi có uống rượu đến chết ở ngoài thì cũng không nói ra bí mật của anh đâu! Hai ngày này anh không làm phiền bố tôi đấy chứ?”
“Cô yên tâm, giao dịch giữa hai chúng ta vẫn còn, làm sao tôi có thể nhẫn tâm như vậy được chứ.” Anh ta cười khẩy một cái.
Giao dịch, giữa tôi và anh ta, bây giờ cũng là giao dịch.
Tôi bĩu môi, rồi vòng qua người anh ta đi về phòng, Hạng Chương đứng đằng sau hét: “Đồng Kha Kha, cô muốn điên như thế nào tôi không quản, nhưng nhớ kĩ phải giữ lại chút thể hiện cho nhau, còn nữa… đừng có vác cái bụng chửa của thằng nào đấy về đây!”
Tôi khựng lại, cứng đầu quay lại nhìn anh ta, có cảm giác như trong lời nói của anh ta, dường như đã biết được điều gì đấy, thế nhưng, tôi việc gì phải sợ, việc gì phải để tâm đến hắn?
“Nhìn cái gì?” Hạng Chương chau mày đáp.
Tôi cười nhạt: “Cho dù tôi có con với người khác thì đã làm sao? Anh có thể sinh con được sao? Không phải anh muốn có con trai lắm sao? Bảo Hạ Khải Quyền đẻ