Mặc dù cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng tôi vẫn cắn răng nhận lấy.
“Thế còn tiền sinh hoạt?” Tôi chăm chú nhìn Hạng Chương, thái độ không thỏa hiệp nhìn hắn ta rồi yêu cầu.
Khóe miệng Hạng Chương mấp máy, cầm ví da ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa lấy ra một tờ giấy bạc ba trăm nghìn từ trong ví ra ném vào mặt tôi: “Cho cô! Thỏa mãn chưa?”
Tôi cười lạnh nhạt, hai tờ giấy bạc này sượt qua khuôn mặt tôi rồi rơi xuống đất.
“Hạng Chương, anh bố thí cho ăn mày đấy à?”
“Cho ăn mày thì cũng không cần dùng đến ba trăm nghìn đâu. ”Hạng Chương cười giễu cợt, “Nếu như cô muốn được đãi ngộ giống ăn mày, vậy thì chỉ có hai nghìn thôi.”
Người đàn ông ấy đã từng dịu dàng bao nhiêu, thì bây giờ lại tàn nhẫn bấy nhiêu, tôi căn bản không nên có chút ảo tưởng gì với hắn cả.
“Hạng Chương, cho tôi sáu triệu đi, cứ coi như tôi mượn của anh.” Tôi lạnh lùng đáp.
“Sáu triệu? Cô cầm nhiều tiền như vậy để làm gì?” Hạng Chương chau mày.
“Anh yên tâm, tôi sẽ trả lại cho anh!” tôi nhả ra từng chữ một.
Hạng Chương nghĩ một lúc, rút mấy tờ giấy bạc một trăm nghìn trong ví ra đưa hết cho tôi: “Chỉ có từng này, hơn thì không có! Tôi sẽ nhớ món nợ này với cô, nếu sinh được con trai thì chuyện gì cũng sẽ chấm dứt, nếu không thì đến một cắc cũng không được thiếu!”
Tờ tiền màu hồng rơi xuống đất, tôi cúi đầu nhìn mũi chân của Hạng Chương, nhìn bước chân đang di chuyển của anh ta, dẫm lên tờ tiền giấy.
Tôi biết anh ta cố tình làm như vậy, anh ta đang muốn đập tan triệt để chút tự trọng cuối cùng của tôi, hắn và Hạ Khải Quyền đã dự tính sẵn để khiến tôi phải ngoan ngoãn nghe theo.
Cắn răng ngồi xuống trước mặt hắn ta, nhặt lên 5 tờ giấy bạc, nắm chặt trong tay.
Tôi phải sống tiếp, không thể không có tiền được.
“Anh yên tâm, tôi sẽ trả lại anh.”
Tôi cầm tiền lên liền quay người trở về phòng, đóng cửa rồi nằm xuống giường.
Trên cái thế giới này, tôi không có một ai để có thể dựa vào, phải ăn no! Ngủ kĩ! Chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi mới có thế đi đến những nơi xa hơn để tìm con gái!
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi tự nấu cho mình một bữa cơm thịnh soạn, ăn no căng bụng, cầm theo tiền, giấy tờ và điện thoại ra ngoài.
Đứng trước cổng khu nhà nhỏ, nhìn con đường quốc lộ kéo dài, tôi suy nghĩ kĩ xem kẻ bắt con gái tôi đi rốt cuộc đã đi về đâu rồi.
Nơi nghèo đến nỗi không cưới được vợ cho con, thì sẽ bỏ tiền ra mua vợ, chứ sẽ không bỏ tiền ra mua một đứa bé vừa đầy tháng, nuôi nó lớn còn tốn tiền hơn.
Vì vậy, vẫn may, Nám Nám chắc chắn vẫn còn trong thành phố này, hoặc có thế vẫn ở trong một căn nhà nào đấy ở Bắc Thành này.
Tôi đi mua cái sim để cho vào điện thoại trước, sau đó tìm một quán photo, in ra một chồng thông báo tìm người.
Người trong quán photo rất đồng cảm với tôi, đề nghị tôi bổ sung thêm ảnh, đáng tiếc là tôi không có.
Điện thoại mất rồi, trong tay tôi không còn bức ảnh nào của con gái nữa, nếu không phải trong phòng vẫn còn cái giường của con, bộ quần áo con từng mặc qua, những thứ con từng dùng thì tưởng chừng như nó chưa từng tồn tại vậy.
Cảm ơn ý tốt của nhân viên trong quán, tôi cầm một chồng giấy đăng tin tìm người mà trên đấy chỉ có chữ miêu tả và phương thức liên lạc, đưa cho từng người qua đường một, khi tôi đi qua từng giao lộ, từng cổng khu nhà nhỏ, tôi đều dán lên đó.
Tôi không có tiền, nhưng tôi vẫn in lên trên đó sẽ thưởng một trăm năm mươi triệu cho ai có manh mối.
Có tiền thì sẽ sai khiến được cả ma quỷ, Nám Nám bé như vậy, có bán thì cũng bán không nổi cái giá 150 triệu, tôi hi vọng những tên xấu xa này sau khi đọc xong, vì 150 triệu sẽ trả con gái lại cho tôi.
Rất nhanh đã có người gọi điện cho tôi, hỏi tôi có phải thật không, còn hỏi tôi có báo cảnh sát không.
Tôi cúp máy luôn.
Báo cảnh sát ư? Báo cảnh sát có tác dụng sao? Lần trước hai tên cảnh sát từ sau khi rời khỏi cũng không hề có chút tin tức gì, tôi có thể trông chờ vào họ giúp tôi tìm con sao?
Tờ giấy photo đã phát xong, tôi lại đi in tiếp rồi lại phát tiếp.
Điện thoại vang lên vô số lần, mang đến cho tôi bao nhiêu lần hi vọng, rồi lại vô số lần dập tắt hi vọng trong tôi.
Khi màn đêm dần buông xuống, tôi mệt mỏi đứng ở trung tâm thành phố náo nhiệt nhất phồn hoa nhất- Bắc Thành, ngỡ ngàng nhìn đèn nhấp nháy trước mắt.
Lại một ngày nữa trôi qua rồi sao? Sao nhanh đến vậy chứ? Tôi vẫn còn chưa tìm thấy con gái mà.
Chính lúc tôi đang ngẩn người ra phát nốt số tờ thông báo còn lại, cánh tay đột nhiên bị ai đó nắm lại.
“Kha Kha? Cậu làm gì ở đây vậy?” Trình Gia Tiên ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi chớp mắt, đôi mắt chua xót khó kiềm lại được, đôi mắt đột nhiên nhòe đi.
Gia Tiên, tôi vẫn còn có Gia Tiên.
“Kha Kha, cậu sao vậy? Sao cậu lại khóc? Để mình xem cậu đang cầm cái gì?”
Đồ trong tay bị người khác lấy đi, tiếp đó tôi nghe thấy Trình Gia Tiên hét lên.
“Đây là cái gì?! Đồng Kha Kha, chuyện này là thật sao?”
Tôi ngăn dòng nước mắt lại bất lực gật đầu.
“Rốt cuộc chuyện này là sao! Cậu đừng khóc, nói rõ ràng cái đã!” Trình Gia Tiên hét lên với tôi, âm thanh rất lớn.
“Gia Tiên… mình, mình làm mất con rồi…” tôi vừa khóc vừa kể với cô ấy.
“Cậu làm mất Nám Nám rồi? Chuyện này xảy ra khi nào? Sao cậu lại để mất nó, Nám Nám còn nhỏ như vậy….” Trình Gia Tiên sững sờ nhìn tôi, vẻ mặt khó có tin.
“Mình ra ngoài quên không khóa cửa, Hạng Chương bọn họ không để ý, Nám Nám bị người ta bắt cóc đi!”
Trình Gia Tiên không nói một lúc lâu, phải lâu sau đó, cô ấy mới kéo tôi bước về phía trước, đi thẳng đến trước xe của cô ấy, cô ấy mở cửa xe, đẩy tôi vào trong.
“Được rồi, Kha Kha, ở đây không có ai khác nữa, cậu muốn khóc thì khóc lớn lên đi.” cô ấy nói.
Tôi lắc đầu, lấy tờ giấy từ tay cô ấy lau sạch nước mắt.
“Mình không khóc nữa, mình vốn dĩ đã thề là sẽ không khóc nữa, thế nhưng ban nãy trông thấy cậu, liền không kìm lại được.”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói nói mình?” Trình Gia Tiên hỏi.
Tôi lắc lắc đầu: “Điện thoại của mình mất rồi, chẳng liên lạc được với ai cả…”
“Vậy Hạng Chương đâu? Điện thoại của Hạng Chương cũng mất rồi sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy, vợ chồng hai người lại đều không nói ra lời nào, nếu không phải hôm nay gặp được cậu, hai người các cậu định sẽ tiếp tục giấu mình nữa hay sao?” Trình Gia Tiên tức giận nói.
Tôi nhìn cô ấy cười chua chát: “Mình với Hạng Chương cãi nhau rồi.”
Biểu cảm của Trình Gia Tiên đơ ra: “Anh ấy oán trách cậu sao?”
“Mình không biết…. có lẽ là như vậy.” tôi cười gượng gạo.
Thật muốn kể hết mọi chuyện cho Trình Gia Tiên, nhào vào lòng cô ấy điên cuồng khóc to một