“Đồng Kha Kha, cô đi theo tôi thì có tác dụng gì, việc mình làm ra thì tự mình nghĩ đi!”
“Tôi…Tôi chỉ muốn biết lúc nãy Nhạc tổng có nói gì với cô không thôi.” Tôi ấp úng hỏi.
Quý Vân hơi bĩu môi: “Cô nghĩ tôi là ai? Nhạc tổng sẽ đem chuyện này nói với tôi sao? Nói đi cũng phải nói lại, Nhạc tổng là bị thương trong quán rượu, không phải là cô uống say mềm ở quán rượu đấy chứ?”
“Hoặc là cô hỏi Cố tổng, dù gì Nhạc tổng cũng nói cô bây giờ được Cố tổng che chở, lần này tôi đến, cũng là nhiệm vụ Cố tổng trực tiếp sắp xếp, muốn phòng nghiệp vụ chúng tôi đến đây bàn bạc với Nhạc tổng.”
“Đồng Kha Kha, tôi phát hiện số cô cũng may thật đấy, nghỉ việc rồi mà vẫn còn nhận được sự yêu mến của Cố tổng, kiếp trước chắc cô là đã giải cứu cả ngân hà à? Tôi rất tò mò, cô với Cố tổng rốt cuộc là mối quan hệ gì!”
Lời nói của cô ta khiến tôi giật mình, không dám nói gì thêm.
Quý Vân nói bằng giọng nửa châm biếm nửa ngưỡng mộ, sau đó giơ tay bắt một chiếc taxi đang đỗ ở cổng bệnh viện rồi rời đi.
Tôi ngớ người nhìn bệnh viện, cúi đầu quay người rời đi.
Hạng Chương gọi điện đến, mắng tôi rốt cuộc đã làm gì, chọ giận Quý Vân, làm chẳng lấy được đồng công nào.
Tôi đợi anh ta mắng xong mới mở miệng: “Chuyện anh bảo tôi làm tôi đã làm rồi, kết quả như thế nào tôi không cần biết, tiền phải đưa cho tôi một đồng cũng không được thiếu.”
Tiền bây giờ mất giá như vậy, vài triệu trong mấy ngày đã tiêu hết luôn, muốn tìm được con gái, bắt buộc phải có nhiều tiền, vì vậy tôi cần tiền, thật nhiều tiền!
“Cô điên rồi à, Còn đưa tiền cho cô? Đừng có mơ!” Hạng Chương phỉ nhổ, thẳng thừng tắt máy luôn.
Tối đến, tôi lết đôi chân mệt mỏi về nhà, Hạng Chương không có nhà Hạ Khải Quyền vừa ăn xong đang thu dọn bàn ăn.
Tôi vờ như không thấy gì mặc tạp dề định vào bếp tìm đồ ăn.
Hạ Khải Quyền đột nhiên ngăn tôi lại: “Đồng Kha Kha, cô đã đòi tiền sinh hoạt của Hạng Chương rồi, thì không nên về ăn đồ ăn của tôi, uống đồ của tôi! Tôi không có nghĩa vụ phải nuôi cô, muốn ăn thì phiền cô mỗi tháng đóng tiền sinh hoạt cho tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Anh đòi tôi tiền sinh hoạt?”
“Phí lời! Cô với Hạng Chương ăn ở nhà tôi, tiền nhà tôi đã không lấy của các người, tiền sinh hoạt thì phải đưa chứ” Hạ Khải Quyền nhún vai nói.
“Thế thì anh đi mà đòi Hạng Chương ấy!” Tôi lạnh lùng đáp.
Hạ Khải Quyền cười giễu cợt: “Tôi với Hạng Chương là mối quan hệ gì? Tôi có thể đòi tiền anh ấy được sao? Tôi với anh ấy ở bên nhau là tôi can tâm tình nguyện, nhưng tôi không muốn phí công nuôi cô, hoặc là cô đóng tiền sinh hoạt, hoặc là đừng ăn uống đồ của tôi!”
Tôi không nhịn nổi cười khẩy: “Hạ Khải Quyền, nói như vậy, chúng ta cần phải thanh toán với nhau, Hạng Chương là chồng tôi, nhưng ngày ngày lại ngủ cùng anh, vậy cũng không thể ngủ miễn phí được rồi? Anh cũng phải đưa tiền bồi thường cho tôi?”
“Để tôi tính xem, anh ra ngoài kiếm một gã trai bao, một lần cũng mất ba trăm nghìn chăng? Hạng Chương có giá hơn mấy gã trai bao ấy nhiều, tôi cả ngày nghe anh gọi như muốn mất mạng vậy, dù gì cũng phải đáng giá bảy trăm rưỡi? Chi bằng một tháng anh đưa tôi mười lăm triệu, coi như tiền bao Hạng Chương, tôi đảm bảo anh ta sẽ hầu hạ anh cả ngày gọi anh đến khản cổ, anh thấy thế nào?”
Hạ Khải Quyền chắc là không ngờ rằng tôi lại có thể nói ra những lời này, mặt trắng bạch ra, mãi không có phản ứng gì.
Tôi ngẩng mặt, đẩy anh ta ra, đi vào bếp, lấy đồ từ trong tủ lạnh ra tự nấu bữa tối cho mình.
Đang lúc bận rộn, đằng sau phát ra giọng nói u ám của Hạ Khải Quyền: “Đồng Kha Kha, hóa ra cô không có việc thì đứng bên ngoài phòng chúng tôi nghe lén sao, cô có phải có nhu cầu không được đáp ứng không, có cần tìm một tay trai bao hầu hạ không, dù gì Hạng Chương cũng chẳng bao giờ động vào cô.”
“Anh ta có không động vào tôi đi chăng nữa, tôi cũng từng sinh con cho anh ta, còn anh thì sao?” tôi không quay đầu lại, đáp.
Hạ Khải Quyền cười khẩy: “Cô có chắc là cô mang thai con của anh ấy không?”
“Câu này của anh là có ý gì?” Tôi đột nhiên quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Hạ Khải Quyền.
“Hạ Khải Quyền, câu nói lúc nãy của anh có ý gì? Tôi mang thai đứa con không phải của Hạng Chương thì có thể là của ai?” Tôi ép hỏi anh ta.
Hạ Khải Quyền nhún vai: “Có quỷ mới biết là của ai, dù gì có tôi ở đây, Hạng Chương sẽ không động vào cô nữa đâu!”
Nói xong anh ta quay người bước đi, tôi nhìn theo bóng anh ta, hừ một tiếng, tiếp tục nấu cơm của mình.
Buổi tối, tôi nghe thấy giọng Hạng Chương uống rượu say trở về, nói to, còn cả tiếng Hạ Khải Quyền mắng anh ta, sau đó là âm thanh hòa vào nhau lăn qua lăn lại của họ, lần này âm thanh cực kì lớn, tôi thậm chí có thể nghe ra, Hạ Khải Quyền cố ý nói to.
“Chương à, em không có ở bên cạnh anh, anh có muốn động vào cô vợ đó của anh không?”
“Không đâu, cái chuyện buồn nôn như vậy, sao anh có thể làm được, anh chỉ muốn em thôi.”
“Anh nói anh không động vào cô ta, cô ta còn ở bám theo anh lâu như vậy, cô ta có phải đê tiện không?”
“Đúng là đê tiện mà, chưa từng thấy một người nào đê tiện hơn cô ta, em không biết đâu, cô ta còn ăn mặc giống như gái đứng đường vậy, muốn dụ dỗ anh ư, thật là khiến người khác buồn nôn hết sức, bị anh chửi cho một trận thậm tệ.” Giọng Hạng Chương vô cùng đắc ý kèm theo tiếng thở hổn hển, trong không gian tĩnh mịch đêm khuya càng vang lên rõ mồn một.
Tôi ôm chăn cuộn tròn trên giường, cho dù có bịt tai lại, thì giọng nói của họ vẫn truyền đến rõ mồn một.
“Cái con đàn bà rẻ mạt ấy, sớm đã bẩn rồi, ăn mặc như vậy ra ngoài, lúc về thì chỉ còn mỗi bộ quần áo trong, em nói xem cô ta có thể xảy ra chuyện gì được chứ, haha, anh không chấp vặt với cô ta thôi…”
“Thật là buồn nôn! Chương à, chúng ta còn phải ở chung với cô ta bao lâu nữa đây!”
“Đợi khi sinh con xong… ngoan nào… hôn anh một cái, ừm…nhanh chóng để cô ta sinh xong, nhỡ đâu đợi đến khi bố cô ta chết rồi, thì không điều khiển được cô ta nữa…”
Âm thanh dần dần nhỏ dần, rồi lại to dần lên, nghe ra được họ đang chiến đấu kịch liệt.
Tôi cắn tay, hận đến nỗi muốn cầm dao xông ra đâm chết họ cho rồi.
Hạng Chương, tôi cũng chỉ vì bố tôi mà nhịn anh thôi, đợi bệnh tim của bố tôi khỏe lên chút, tôi sẽ không tha cho anh đâu! Tôi thề đấy.
Trùm chăn kín người, tôi ra lệnh cho