Tôi không có điên, cũng không nói linh tinh.
Chính từ cái khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thanh Thiên đó, tôi đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Tôi muốn tìm con gái, phải có tiền, Cố Thanh Thiên có!
Tôi muốn sức khỏe bố tôi tốt lên, cần có tiền, Cố Thanh Thiên có!
Tôi không muốn bị Nhạc Long uy hiếp, người có thể bảo vệ tôi, chỉ có Cố Thanh Thiên!
Tôi không muốn bị uy hiếp cưỡng bức làm cái việc thụ tinh trong ống nghiệp gì đó, sinh ra đứa con của Hạng Chương và Hạ Khải Quyền, tôi có thể mang thai một đứa trẻ trước đã, xem họ làm gì, mà đứa trẻ này, Cố Thanh Thiên có thể cho tôi!
Nói tóm lại, Cố Thanh Thiên là cây cột lớn duy nhất mà hiện tại tôi phải ôm chặt, cho dù là lí do gì.
“Cố tổng, tiếp tục giao dịch giữa chúng ta đi, tôi muốn anh, anh cũng muốn tôi không phải sao?” Tôi nói nhỏ run lên nhè nhẹ bên tai anh ta.
Cố Thanh Thiên bị tôi ép đến tiếng thét nhỏ đi, ôm chặt lấy tôi khó khăn di chuyển về giường.
“Đồng Kha Kha, đây là do cô nói, đừng trách tôi không buông tha cho cô!”
Tôi cười haha, tốt nhất đừng buông tha cho tôi, ít nhất là trong thời gian này đừng buông tha cho tôi!
Lúc tôi dồn hết sức hòa nhịp, Cố Thanh Thiên mạnh mẽ giống như phát điên vậy, không lâu sau tôi kiệt sức xin tha.
“Đồng Kha Kha, đây là do cô tự tìm đến.” anh ta đè chặt tôi, đáp.
Xong việc, toàn thân không còn chút sức lực, nằm trên giường, còn Cố Thanh Thiên không biết từ đâu lăn đến cầm điếu thuốc và bật lửa, tựa vào đầu giường châm thuốc.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta hút thuốc, khói thuốc sặc vào người, không nhịn được ho lên mấy tiếng.
Cố Thanh Thiên cúi đầu nhìn tôi một cái, rít mạnh hai hơi, dập tắt điếu thuốc, sau đó nói: “Nói đi, cô lại muốn xin cho Hạng Chương chức vụ gì đây?”
Xin chức vụ cho Hạng Chương ư?
Trong lòng cười nhạt, dịu dàng bò vào lòng anh ta, nhỏ nhẹ nói: “Anh cho anh ta nghỉ việc đi.”
“Cái gì?” Lồng ngực Cố Thanh Thiên đập mạnh “Cô nghiêm túc chứ?”
Tôi tựa vào ngực anh ta, lạnh lùng nhìn lên tường: “Nghiêm túc.”
“Tại sao?” Cố Thanh Thiên nắm lấy vai tôi, định kéo tôi dậy, tôi ôm chặt lấy eo anh ta, không muốn để anh ta nhìn thấy mặt tôi.
Lúc nghĩ đến Hạng Chương, tôi nghĩ khuôn mặt mình chắc chắn hung dữ đáng sợ lắm, tốt nhất không nên để người khác nhìn thấy.
“Cố tổng, anh đuổi việc Hạng Chương đi.” Tôi nghiến răng, “Anh đuổi việc anh ta, tôi ngủ cùng anh, bất cứ lúc nào.”
Cố Thanh Thiên trầm tư một lúc mới mở miệng nói: “Đuổi việc anh ta thì không thành vấn đề gì, sau đó thì sao? Hình như cô cũng không có việc, hai người bọn cô phải sống thế nào.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhe răng ra cười với anh ta: “Cố tổng, anh nuôi tôi đi, tôi dễ nuôi lắm, có tiền là được.”
Cố Thanh Thiên chau mày nhìn tôi, hình như rất kinh ngạc tôi có thể nói ra những lời này.
Tôi cười cười: “Cố tổng, nếu đã là giao dịch, chúng ta cũng cần có hợp đồng chứ, anh muốn có em, bất cứ lúc nào, điều kiện là anh đuổi việc Hạng Chương, sau đó mỗi tháng đưa em tiền sinh hoạt. Em đảm bảo, sẽ không bám riết lấy anh, không làm phiền anh, không nói với bất kì ai, đến khi nào anh chán ghét thì thôi.”
“Tại sao?” Cố Thanh Thiên nhíu mày hỏi tôi. “Vì Kiều Kha Nguyên sao?”
“Anh không cần phải biết.” Tôi cười nói, “Đó là chuyện của tôi, tôi chỉ cần nói giao dịch anh làm hay không?”
“Nếu tôi nói không thì sao?” Anh ta tỏ ra không muốn tiếp nhận cho lắm.
Tôi chau mày lại: “Vậy tôi đi tìm người đàn ông khác, dù gì chỉ cần đưa tiền cho tôi là được.”
Cố Thanh Thiên sững người ra một lúc, đột nhiên dùng lực kéo tôi sang một bên, khuôn mặt căm ghét nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, từ bao giờ cô lại biến thành con người như vậy?!”
Tôi mấp máy môi không nói lời nào, đờ người ra trước mặt anh ta, nhìn anh ta không chớp mắt.
“…” Cố Thanh Thiên hạ giọng chửi cái gì đó, nhìn chằm chằm vào tôi, “Cô cần bao nhiêu tiền?”
Bao nhiêu tiền ư, tôi sững người lại, trong lòng hoàn toàn không có khái niệm, nghĩ một lúc, ngập ngừng trả lời, “Ba, ba mươi triệu?”
“Không đắt, nhưng phải để tôi xem, xem cô có đáng cái giá đấy không!” vừa nói Cố Thanh Thiên lại tiếp tục đè vào.
“Ợ…” Tôi không ngờ rằng anh ta bảo làm là làm luôn, không thoải mái đẩy anh ta một cái, anh ta nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo sang một bên, khuôn mặt không biểu cảm nói, “Đồng Kha Kha Khanh, cô không có tư cách nói không! Giao dịch đã bắt đầu rồi!”
Anh ta giữ chặt lấy tôi, dùng lực mạnh, giống như muốn đâm gãy cánh tôi vậy, kéo tôi hết từ tư thế này đến tư thế khác khiến tôi xấu hổ vô cùng, chỉ cần tôi khóc phản kháng, anh ta liền nói tôi không có tư cách nói không, vì chính tôi chủ động yêu cầu anh ta bao tôi, nên anh ta nói cái gì thì là cái đó.
Tôi cắn răng chịu đựng, đến khi trời nhá nhem tối, anh ta mới buông tha cho tôi, nhặt quần áo từ dưới đất lên, lấy cái ví ra ném vào mặt tôi: “Cầm lấy!”
Cái ví lạnh lẽo áp trên khuôn mặt nóng hổi của tôi, mùi tiền hòa lẫn với mùi cơ thể của anh ta, tôi nằm bất động, ngửi ngửi, hai mắt mặn chát, nhưng không có nước mắt.
Cuối cùng cũng lấy lại sức, tôi chống tay ngồi dậy, mở ví của anh ta ra, bên trong có một tấm thẻ, tiền mặt thì không có nhiều, thế nhưng cũng có đến mười mấy tờ tiền lớn.
“Cầm tiền rồi biến đi!” Cố Thanh Thiên lạnh lùng đáp.
Tôi không phản kháng lại lời nào, xuống giường, nhặt quần áo mặc lên người, sau đó nắm chặt mười mấy tờ tiền trên tay.
“Đợi đã!”
Lúc tôi bước đến cửa phòng, Cố Thanh Thiên đột nhiên gọi, tôi quay người lại, thấy anh ta nhặt cái ví lên cầm ra một tấm thẻ ném xuống dưới chân tôi.
“Không có mật khẩu, mỗi tháng tự đi rút tiền!” Anh ta mặt không biểu cảm nói.
Tôi nhặt tấm thẻ lên, cúi đầu đi ra.
Bước ra khỏi khác sạn, tất cả mọi người đều đang nhìn tôi, chắc là cảm thấy dáng vẻ đầu tóc bù xù mặc quần áo ngủ của tôi rất kì lạ, tôi vênh mặt ưỡn ngực, giơ tay ra bắt xe taxi rời khỏi.
Đúng đó, tôi rất không cần liêm sỉ, điều đó cũng chả thành vấn đề, dù gì ngay đến cái việc xin Cố Thanh Thiên bao tôi tôi đều có thể làm ra, thì còn sợ người khác nhìn nữa sao?
Trở về cái nơi gọi là nhà, không mang theo chìa khóa, là Hạ Khải Quyền mở cửa cho tôi.
Hạng Chương đang xem tivi, ánh mắt lướt qua tôi một cái chau mày nói: “Đồng Kha Kha, không phải là cô ăn mặc như thế này ra ngoài đường đấy chứ?”
“Không phải là ngủ cùng người khác rồi mới về nhà đấy chứ?” Hạ Khải Quyền nói thêm.
“Miệng chó thì sẽ không nôn ra được ngà voi.” Tôi lạnh lùng lườm anh ta một cái, đi thẳng về phòng, vừa lấy ra bộ