Không biết hai ngày sau kết quả thế nào, trong lòng tôi vô cùng bất an lo sợ.
Dùng que thử xong, tôi càng lo lắng hơn, thật sự có thai rồi, mặc dù biết thử vào sáng sớm mới là chuẩn nhất, nhưng tự bản thân tôi cũng thừa nhận mình đã có thai rồi.
Có chút suy sụp, chút phiền não, còn có chút chờ đợi mơ hồ.
Trong nhà yên tĩnh quá, tôi muốn hét lớn lên. Mở ti vi lên cũng chỉ vì muốn căn phòng có chút tiếng người, ai ngờ trên bản tin lại xuất hiện bóng dáng của Cố Thanh Thiên, anh và Tạ Yên Duyên ở bên nhau, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Nhớ tới lúc ở Bắc Thành cũng đã từng gặp họ ở cạnh nhau, còn được Tạ Yên Duyên chào một tiếng, tôi chỉ biết cười khổ.
Sớm biết sẽ ở bên nhau, ban đầu hà cớ gì còn thân mật với người khác?
Tôi ngây người nhìn Cố Thanh Thiên trên màn hình, nhìn anh mỉm cười với ống kính. Nụ cười đó ấm áp đến mức khiến anh như xa lạ, bởi vì trước nay chưa bao giờ anh cười như vậy với tôi.
Anh đối với tôi nếu không phải nhăn mặt trách mắng thì cũng là dọa dẫm. Nếu có cười thì cũng chỉ là nụ cười mỉa mai, có thể đây chính là sự khác biệt giữa tôi và bạn gái chính thức của anh.
Lòng chợt đau nhói, không! Chắc chắn là đau dạ dày.
Tôi tắt ti vi rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn khan một hồi, làm gì cũng không có sức lực, cũng không muốn ăn gì. Nhưng vừa nghĩ tới đứa bé trong bung, tôi liền ép bản thân mình nuốt xuống. Thà rằng ăn vào rồi nôn ra cũng phải ăn, có thể hấp thụ chút nào hay chút đó.
Buổi tối Cố Thanh Thiên không về, tôi nghĩ chắc chắn anh đang ở cùng Tạ Yên Duyên rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh giấc, tôi lại một lần nữa xác nhận sự thực rằng mình đã mang thai, lúc này tâm trạng đã hoàn toàn bình thường rồi. Tôi nghĩ kĩ rồi, đứa bé này tôi sẽ giữ lại, tuyệt đối không để Cố Thanh Thiên hại nó.
Nhưng chuyện này liệu Cố Thanh Thiên có cân nhắc không?
Không! Mỗi chữ anh nói tôi đều ghi nhớ rất rõ, hơn nữa hiện tại anh cũng có bạn gái rồi, nếu như anh muốn có con, bạn gái sẽ sinh con cho anh.
Bây giờ tôi có gì?
Một chút tiền, một đứa bé sắp sinh, một đứa sắp được tìm lại, còn cả sự thiếu tự do!
Ngủ trưa xong, tôi nhận được điện thoại của Cố Thanh Thiên, bảo tôi đến trung tâm thương mại đợi anh.
Tôi đi mà không biết để làm gì, chỉ nhìn thấy anh và Triệu Văn Mãnh đứng cùng. Tôi bước đến, bọn họ liền dẫn tôi đi vào cửa hàng trang sức nổi tiếng.
Tôi có chút lơ mơ, ngập ngừng nhìn Triệu Văn Mãnh, sau đó phát hiện anh ta nhìn tôi với vẻ mặt rất không hài lòng.
“Làm sao vậy?” Nhân lúc Cố Thanh Thiên không để ý, tôi nhỏ tiếng hỏi.
Anh ta bĩu môi: “Đồng Kha Kha, cô làm gì vậy? Cố tổng gọi cô tới đây mà cô lại mặc như thế này tới? Cầm đi bao nhiêu là váy vóc quần áo, xấu đẹp gì cô cũng phải mặc một bộ tới chứ, cô vẫn như thế này, làm sao giành với người khác được?!”
Anh ta nói với giọng rất bất mãn, tới mức khóe miệng tôi cứ giật giật, không biết nói gì liền chạy nhanh hai bước đuổi theo Cố Thanh Thiên.
“Cố tổng….” Tôi thấy Cố Thanh Thiên đang cúi đầu ngắm quầy trang sức, ngập ngừng hỏi, “Anh muốn em tới giúp lựa trang sức ạ? Nhưng em không hiểu lắm về cái…”
“Ngắm cái em thích.” Cố Thanh Thiên vẫn cúi đầu nói.
Tôi tự mình cân nhắc, anh ấy là đang muốn tìm trang sức cho bạn gái? Đại loại là tìm nhẫn?
Nghĩ như vậy tôi liền chăm chăm nhìn nhẫn, xem tới mức mắt hoa hết lên mới ngẩng đầu, phát hiện Cố Thanh Thiên đang nhíu mày nhìn tôi.
“Sao vậy?” Tôi tưởng là anh đang chê tôi chọn lâu, liền vội vàng chỉ một chiếc nhẫn, “Em thấy cái này nhìn rất đẹp.”
Anh liền cười lạnh một tiếng, “Đồng Kha Kha, dựa vào thân phận của cô, có tư cách đòi hỏi nhẫn của tôi ư? Cô có hiểu nhẫn có ý nghĩa gì không?”
Chân tay tôi bỗng lạnh toát, nhìn anh, đầu óc ong ong, không có chút phản ứng nào.
Là anh bảo tôi tìm mà, tại sao bây giờ còn châm chọc tôi?
Cố Thanh Thiên không thèm để ý tôi, cúi đầu chọn một sợi dây bảo nhân viên gói lại, sau đó hỏi tôi: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Em… tùy anh.” Tôi lúng túng đáp lời.
“Sớm biết hỏi cô cũng như không. Đi thôi.” Anh nói xong liền đi, vẻ mặt rất khó coi. Triệu Văn Mãnh quăng qua tôi ánh nhìn thương xót, ra hiệu cho tôi mau đi theo.
Vào trong xe, tôi còn đang thấp thỏm không yên, trước mặt liền xuất hiện một hộp trang sức, chính là chiếc dây chuyền Cố Thanh Thiên vừa mua.
Anh ấy như vậy là có ý gì?
Tôi khó hiểu nhìn Cố Thanh Thiên: “Cố tổng, đây là…”
“Tặng cho cô.” Anh hờ hững đáp, nhét hộp trang sức vào tay tôi.
Tặng cho tôi? Tôi kinh ngạc nhìn hộp trang sức trên tay, mở ra nhìn một chút liền vội vàng đóng lại.
Đây là dây chuyền kim cương mà? Nhìn vào chói cả mắt, món đồ đắt như vậy tặng tôi làm gì chứ?
“Sao? Không thích?” Cố Thanh Thiên nhíu mày nhìn tôi.
“Tại sao lại tặng em cái này….” Tôi chẳng hiểu được ý nghĩ của Cố Thanh Thiên.
“Tặng thì nhận lấy! Không thích thì vứt đi! Đâu ra lắm lời vô nghĩa vậy?” Cố Thanh Thiên đột nhiên tức giận, đúng là chẳng ra sao cả.
Tôi ngồi im, tay nắm chặt hộp trang sức, thực sự không biết phải làm gì, liền cúi đầu không nói gì nữa.
“Dừng xe!” Cố Thanh Thiên đột ngột quát lớn, “Triệu Văn Mãnh, anh đưa cô ta về!”
Nhìn anh ấy rời đi, tôi chỉ cảm giác được đầu mình đau buốt, tim đập bang bang liên hồi, đại loại là bị anh ấy dọa một trận.
Triệu Văn Mãnh ngẩng đầu thở dài nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, cô là heo à? Đến tiếng cảm ơn cũng không biết nói? Cô thế này làm sao giữ được Cố tổng? Ôi chao…”
“Tôi lại làm sao?”
“Cô còn hỏi cô làm sao? Hôm nay là sinh nhật cô, Cố tổng đặc biệt đưa cô đi ra ngoài mua trang sức cho cô. Hào phóng với cô như vậy, cô không những không cảm ơn, còn hỏi là làm sao? Đồng Kha Kha, người như cô… haiz…..”
Triệu Văn Mãnh vừa nói vừa thở dài, sau đó quay đầu nói với tài xế đưa tôi về nhà.
Mặt tôi không chút biểu cảm, nhìn qua ô cửa sổ, chỉ có bản thân mới biết trong lòng không bình tĩnh tới mức nào.
Hôm nay là sinh nhật tôi, đến bản thân tôi còn quên sinh nhật mình, thế mà Cố Thanh Thiên lại nhớ.
Hai tay siết chặt hộp trang sức, tận tới khi đến nhà mới thở