“Sao vậy?”
Cố Thanh Thiên quay lại bàn ngồi bên cạnh tôi, rót một ly rượu rồi nâng tới trước mặt tôi, cười như không cười: “Cô biểu cảm kiểu gì vậy? Cảm động rồi à?”
Thái độ của anh giống như một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim tôi, bóp nghẹn cổ họng. Tôi hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng cất lời: “Không phải… chiếc nhẫn này… chiếc nhẫn này không phải anh mua cho cô Tạ sao?”
“Tạ Yên Duyên?” Cố Thanh Thiên nhíu mày, “Cô ta không thích mấy đồ kiểu này đâu.”
Cho nên, do tôi chọn nhầm rồi, người ta không thèm thì mới vứt cho tôi đúng không?
“Nhẫn mặc dù mua cho cô, nhưng vì đây là sinh nhật cô, cô đừng suy nghĩ nhiều.” Cố Thanh Thiên đột nhiên nói ra câu này.
Tôi hiểu ý anh, cúi thấp đầu đặt chiếc nhẫn lên bàn: “Anh cầm về đi, em có dây chuyền là được rồi.”
“Đồng Kha Kha, cô không phải chê rồi chứ? Cô đúng là khó chiều.” Cố Thanh Thiên cười cợt nhả, đặt ly rượu xuống đi tới bên cạnh tôi, nâng cằm tôi lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, “Đồ tôi tặng, cô dám chê?”
“Không dám…”
“Vậy thì cầm lấy, người phụ nữ của tôi ra ngoài, trên người không thể không có chút trang sức nào, dây chuyền đâu?” Cố Thanh Thiên hỏi.
Tôi gạt tay anh ra, lập tức đứng dậy mang chiếc dây chuyền lại. Cố Thanh Thiên tự tay đeo giúp tôi: “Nếu như chê thì vứt đi, không muốn vứt thì ngoan ngoãn đeo lên cho tôi.”
Nói xong, anh lại cầm chiếc nhẫn lên.
Tôi bỗng chốc rụt tay lại.
Một người đàn ông mua nhẫn cho phụ nữ thì không sao, nhưng tự tay đeo nhẫn lên cho người phụ nữ đó thì ý nghĩa lại không giống nhau.Tôi không dám mơ mộng, không dám nghĩ, không dám nhìn.
“Cố tổng, ăn cơm thôi, không sẽ lại nguội mất.” Tôi khó khăn nói ra từng chữ một.
Cố Thanh Thiên nhíu mày, mạnh bạo túm chặt tay tôi, kéo tay tôi lên: “Không để tôi đeo nhẫn cho cô? Cô muốn để ai đeo cho cô? Hạng Chương?”
“Cố tổng!” Tôi nghiến răng, muốn rút tay lại, “Đừng như vậy, anh rõ ràng biết em và anh ta là kẻ thù….”
“Đồng Kha Kha, cô còn muốn tự tìm phiền phức cho mình?” Cố Thanh Thiên lạnh giọng la lớn.
Tim tôi thắt lại, ngoan ngoãn không giựt tay lại, mắt nhìn anh giúp tôi đeo nhẫn lên tay.
Thế giới đột nhiên lại tĩnh lặng đến vậy, thời gian như thể ngưng đọng lại phút giây này. Tôi mở to mắt nhìn chiếc nhẫn đang ngự trị trên tay, như thể một màn quay chậm hay gặp trên phim, nhìn chỉ muốn khóc.
Đa số phụ nữ đều là cảm tính, nhưng tôi lúc này lại vô cùng cảm động.
“Này, cô đừng khóc.” Cố Thanh Thiên cầm tay tôi nói: “Đừng trưng ra cái bộ mặt cảm động đấy, cô rõ ràng hiểu nó không có ý nghĩa gì.”
Nước mắt chực chờ rơi sợ bị anh nhìn thấy, tôi lập tức rút tay lại, ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào vai anh, cố gắng kìm nén tâm trạng đang muốn rớt nước mắt này. Tôi đánh trống lảng: “Cố tổng, em hôm nay mặc thế này, anh có thích không?”
“Ừ” Cố Thanh Thiên ôm lấy eo tôi, kéo tôi sát lại, “Cô nói xem? Từ khoảnh khắc bước vào nhìn thấy cô, tôi đã vậy rồi!”
Tôi cảm giác rõ hơn về sự hiện diện của anh, toàn thân mềm nhũn.
Biết anh thích tôi mặc mấy bộ đồ kia, nhưng lại không biết anh sẽ thích tới mức này.
“Tại sao?” Tôi không nhịn được hiếu kì hỏi, “Bộ quần áo này rốt cuộc là của ai?”
Cố Thanh Thiên đột nhiên lạnh hẳn đi, buông tôi ra, quay về chỗ ngồi của mình.
Tôi liền biết bản thân đã nói điều không nên nói.
Thật ra nếu nghĩ thì cũng nghĩ ra, bộ này chắc chắn của người con gái kia, sau đó là vì Cố Thanh Thiên rất yêu người con gái đó….
“Cố tổng…” Tôi cứng nhắc ngồi lại vị trí, cúi thấp đầu nhẹ giọng.
Cố Thanh Thiên ánh mắt băng lãnh, uống ly rượu trong tay, đứng dậy nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong, anh thậm chí còn không cho tôi thời gian để xin lỗi và níu kéo đã quay bước đi luôn.
Đợi tới khi tôi đuổi theo ra cửa, đã không thấy anh đâu nữa.
Tôi đã đập tan cái gọi là đêm cuối cùng của chúng tôi.
Quay người nhìn bánh kem và đồ ăn trên bàn, tôi cười khổ, miễn cưỡng ăn vài miếng lại không có chút khẩu vị nào.
Trằn trọc một đêm ngủ không yên, sáng hôm sau tỉnh lại rất sớm, tôi ngồi trên giường ngẩn ra tới nửa ngày mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cố Thanh Thiên cả đêm không về….
Nhìn chiếc nhẫn trên tay, tôi cắn răng tháo ra đặt lại chiếc tủ ở đầu giường. Sau đó đem theo dây chuyền và tiền, xách hành lí rời đi khỏi căn nhà.
Trong lòng không hẳn là không buồn, mặc dù tôi cũng không biết tại sao bản thân lại buồn, rõ ràng là đi tìm sự tự do, tôi có gì mà phải buồn chứ?
Nhưng mà tôi vẫn khó chịu.
Mặc dù vậy nhưng tôi càng muốn tìm thấy Niếp Niếp, càng muốn giữ lại đứa bé trong bụng. Cho nên có khó chịu nhưng tôi không hề muốn chùn bước.
Thám tử tư nói phạm vi hoạt động của số điện thoại đó ở Bắc Thành, phạm vi có hơi lớn. Tôi bắt một chiếc xe, đi đến nơi cũng mất tới hai giờ đồng hồ.
Người mang Niếp Niếp đi có xe ở Bắc Thành, số điện thoại không ai tra ra được, cho nên nhất định là một người rất có thế lực.
Cho nên cuối cùng tôi dừng lại ở khu biệt thự.
Người sống ở đây không phải giàu thì cũng là địa vị cao, tôi có dự cảm, Niếp Niếp chính là ở trong này.
Nhưng mấy biệt thự kiểu này chắc chắn có bảo vệ nghiêm ngặt, tôi chỉ đứng ngoài cổng thôi, bảo vệ đã nhìn tôi chằm chặp, nhìn tới mức tôi phát sợ.
Giữa lúc tôi do dự nghĩ bản thân nên tìm một chỗ ổn định trước đã, rồi mới nghĩ cách nào để vào mấy biệt thự này thì cổng lớn xuất hiện một chiếc xe, đi qua tôi thì dừng xe lại.
Cửa xe kéo xuống, người phụ nữ trong xe tháo kính xuống: “Đồng Kha Kha?”
Tôi kinh ngạc nhìn: “Trịnh My Nương?”
“Tại sao cô lại ở đây?” Hai người chúng tôi cùng nhau nói.
Trịnh My Nương cười: “Đúng là có duyên sẽ gặp mà, tại sao cô lại tới đây? Tìm người à?”
“Vâng…. Cô thì sao? Anh Phạm đâu?”Tôi hiếu kì hỏi.
Nét cười trên mặt Trịnh My Nương vụt tắt: “Tôi với anh ta li hôn rồi.”
“Hả?” Tôi thật sự không ngờ bọn họ đã li hôn thật rồi, nhất thời không kịp phản ứng, “Tại sao vậy? Phạm Lương rất yêu cô….”
“Đừng nhắc tới nữa!” Trịnh My Nương nhìn hành lí của tôi, “Cô dọn tới đây ở?