Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thấy Toàn Hà Đăng dùng ngữ khí này để nói chuyện, tôi sởn hết gai ốc, như thể nhiệt độ trong cái sân nhỏ này bỗng nhiên hạ thấp đến đáng sợ.
Vô thức sán lại gần Cố Thanh Thiên, tôi nghi hoặc nhìn Toàn Hà Đăng.
Nhưng giọng điệu của Cố Thanh Thiên lại rất bình tĩnh: “Tôi vừa khen cậu vẫn còn lương tâm.”
“Cảm ơn vì lời khen.” Toàn Hà Đăng cười khoái chí, “Cơ bản mà nói, tôi khá tin vào chuyện làm người tốt ắt sẽ được đền đáp, làm người xấu sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
“Vậy ở đây giao cho cậu xử lí.” Cố Thanh Thiên kéo tôi ra ngoài.
Tôi vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, Cố Thanh Thiên chặn trước mặt tôi: “Em nhìn cái gì?”
“Em cảm thấy…….”
“Em cảm thấy quá tàn nhẫn? ” Cố Thanh Thiên cười giễu cợt, “Hay là em cảm thấy… tự ra tay thì mới không tàn nhẫn?”
Lòng tôi thắt lại, sợ hãi nhìn Cố Thanh Thiên: “Cố tổng, anh nói gì thế.”
Sắc mặt Cố Thanh Thiên tối sầm lại, giơ tay ra trước mắt tôi: “Lấy ra đây!”
“Hả? ” Tôi lùi lại một bước, dặn lòng không được sờ vào thứ đang dắt ở hông.
“Cầm ra đây!” Anh ra lệnh. “Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ 3!”
Người đàn ông này thật tinh mắt, từ đâu mà anh ấy nhìn ra cơ chứ!
Tôi cười hai tiếng rồi lấy con dao gọt hoa quả ra đưa cho Cố Thanh Thiên.
Cố Thanh Thiên cầm con dao gọt hoa quả đó lật đi lật lại nhìn mấy lượt, mới trợn trừng mắt lên nhìn tôi.
“Em thật sự cảm thấy con dao này có thể đâm chết người sao?”
“………”
Anh hỏi như vậy tôi bèn nhìn lại con dao đó, mới thấy nó quá nhỏ, chắc là không thể đâm chết người được. Tôi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Cố Thanh Thiên trả lại con dao đó cho tôi: “Mang về nhà mà gọt hoa quả đi. ”
Nói xong, anh lấy cái điện thoại từ trong túi ra, vừa mở điện thoại vừa hỏi: “Em chụp bao nhiêu bức ảnh?”
Tôi lập tức lúng túng chỉ muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống, bước lên muốn cướp cái điện thoại đó lại.
Cố Thanh Thiên giơ một tay ra chặn tôi lại: “Chụp cũng không tệ.”
“Cố, Cố tổng, em lúc đầu… em lúc đầu…” Tôi lắp ba lắp bắp không biết nên giải thích thế nào cho đúng, nếu như nói từ đầu tôi chụp những bức ảnh này là vì muốn uy hiếp anh, có khi nào anh sẽ nổi trận lôi đình không?
Cố Thanh Thiên một tay mở xem tất cả những bức ảnh, lúc này mới nói: “Đồng Kha Kha, em biết sau khi xem những bức ảnh này xong thì tôi có cảm giác gì không?”
Tôi nhìn từ trên xuống dưới dáng vẻ nghiêm nghị của anh mà lo ngay ngáy, với tính tình của anh thì chỉ sợ là muốn bóp chết tôi?
“Cố tổng, em muốn giải thích,” Tôi vội vàng nói.
Cố Thanh Thiên nhướn mày: “Giờ tôi muốn làm em.”
“Hả?!” Tôi ngơ người ra.
“Giờ tôi sẽ làm em, sau đó lại chụp thêm vài tấm ảnh nữa…..” Anh nói những lời khiến người ta đỏ mặt bằng vẻ mặt không cảm xúc.
Mặt tôi lập tức nóng bừng lên.
Sao tôi lại quên được, anh trước giờ đều như vậy, chuyên nói những lời không đứng đắn bằng vẻ nghiêm túc.
Đang lúc tôi đang không biết nên làm gì thì Triệu Văn Mãnh đưa người ra, nhưng lại không thấy bóng dáng của Toàn Hà Đăng đâu.
Cố Thanh Thiên chau mày: “Anh ta làm gì rồi?”
Phản ứng của Triệu Văn Mãnh rất kì lạ, anh ta nhìn tôi, cúi đầu không nói gì.
“Làm sao vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Mặt Triệu Văn Mãnh đỏ đến kì lạ.
Cố Thanh Thiên liếc nhìn tôi: “Em lên xe ngồi đợi đi.”
Tôi không dám làm trái lời của anh, vừa đi lên xe vừa ngoái đầu lại, một lúc sau thì thấy Toàn Hà Đăng nói với Cố Thanh Thiên điều gì đó, sau đó Cố Thanh Thiên và Triệu Văn Mãnh lần lượt lên xe, nhưng Toàn Hà Đăng và hai người kia thì đứng ở cửa không nhúc nhích.
“Toàn Hà Đăng rốt cuộc là muốn làm gì?” Tôi không nhịn được mà hỏi.
“Về nhà rồi nói sau đi.” Cố Thanh Thiên dựa vào ghế, nhắm mắt nói.
Chiếc xe đã dần dần cách xa cái căn nhà nhỏ đơn độc đó, một trận sóng gió đã kết thúc như vậy. Tôi nhìn về phía căn nhà nhỏ càng lúc càng xađó.
Cố Thanh Thiên kéo tôi: “Nhìn cái gì? Hay còn muốn quay lại?”
Tôi cuống quýt lắc đầu: “Không phải! Em chỉ cảm thấy… không nói được ra là cảm giác gì.”
Lấy hết can đảm đi vào, sau đó Cố Thanh Thiên xuất hiện, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng. Sớm biết như vậy, tôi việc gì phải tự mình đau khổ xoắn xuýt suốt một tháng chứ?
Cố Thanh Thiên không để ý đến tôi, tôi suy nghĩ một hồi rồi dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ còn chút tò mò không biết Toàn Hà Đăng rốt cuộc muốn làm gì.
Xa nhà có nửa ngày mà tưởng như đã mấy năm, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của Niếp Niếp và Trạch Khôn, tôi có loại cảm giác hạnh phúc như thể vừa sống sót qua một kiếp nạn vậy.
Thơm hai đứa thật mạnh, tôi ôm Niếp Niếp nằm lăn ra thảm, lòng đầy thỏa mãn.
Vui đùa một lúc, dì Trương cười kéo chúng tôi vào ăn cơm, tôi ngại ngùng đứng dậy, vuốt tóc Niếp Niếp rồi giao lại con cho dì Trương.
Ăn cơm trưa xong, Cố Thanh Thiên kéo tôi lên lầu, tôi vùng vẫy ôm lấy Trạch Khôn, coi nó như lá bùa hộ mệnh, hi vọng Cố Thanh Thiên vì đứa trẻ đang ở đây sẽ không lớn tiếng với tôi.
Trạch Khôn mới vừa tròn một tháng, sữa của tôi cũng tốt, có thể cho thằng bé ăn no mà không cần uống thêm sữa ngoài, hôm nay lúc ra ngoài thì đã là đầu giờ chiều rồi, không biết cu cậu có đói hay không.
Trạch Khôn đang ăn thì Cố Thanh Thiên bước lại, mắt nhìn chằm chằm vào đứa bé đang bú sữa.
Tôi lúng túng mãi, muốn với tay chặn lại, nhưng lại bị Cố Thanh Thiên nắm chặt lấy cổ tay.
“Thằng nhóc này đang chiếm hữu em rồi.” Anh đột nhiên lên tiếng, “Qua hai tháng nữa thì cho nó cai sữa đi.”
“Như vậy sao được. Bây giờ là lúc cần sữa mẹ nhất.” Tôi lập tức từ chối.
Niếp Niếp cũng chỉ mới bú mẹ được một tháng đã phải cai rồi, nghĩ lại trong lòng rất khó chịu, vì vậy tôi muốn cho Trạch Khôn bú thêm vài tháng nữa.
“Vậy cần cho bú thêm bao lâu nữa mới cai?” Cố Thanh Thiên nhíu mày.
“Tròn một tuổi đi.” Tôi không chắc chắn lắm.
Sắc mặt Cố Thanh Thiên đột nhiên lạnh xuống: “Đừng mơ!”
“Cố tổng, đây là con trai anh mà!” Tôi nhắc nhở anh một cách bất lực.
Sao lại có người kỳ quặc như vậy chứ? Lại không cho con trai ruột bú sữa mẹ!
Nhìn bé con bú sữa no nê, đôi mắt lim rim, Cố Thanh Thiên lập tức ôm đứa bé lên đặt vào nôi.
“Ăn no rồi ngủ, cũng xem như hiểu chuyện, vậy cho thằng bé thêm hai tháng, được một trăm ngày thì cai sữa.” Cố Thanh Thiên dùng giọng điệu