Cố Thanh Thiên trầm ngâm một lúc lâu, nói với tôi: “Toàn Hà Đăng đã phiêu bạt ở ngoài xã hội nhiều năm như vậy, chắc hẳn lòng dạ rất nham hiểm.”
Tôi đương nhiên biết lòng dạ của Toàn Hà Đăng, anh ta mà có hơi mềm lòng xíu nào thì ảnh của tôi và Nhạc Long đã không xuất hiện trên báo chí.
Con người của anh ta cũng rất kì quái, nói độc ác thì cũng có lúc lại mềm lòng, nói nhẹ dạ thì lại có thể giết người không ghê tay.
“Rốt cuộc là như nào?” Tôi lay lay Cố Thanh Thiên.
Cố Thanh Thiên cười nhẹ: “Anh ta cảm thấy chuyện những bức ảnh đó là có lỗi với em, vì vậy anh ta đã giết chết hai người đó để giúp em nguôi giận.”
“Thật sự đã giết chết rồi sao?” Tôi hồi hộp ngồi dậy nói, “Không được, bảo anh ấy đừng có làm bừa. Vì hai kẻ cặn bã đó không đáng để mất mạng.”
“Em cũng biết không đáng sao?” Cố Thanh Thiên kéo tôi vào ngực, “Vậy mà em lại nỡ đi liều mạng như thế!”
“Em… đó là bất đắc dĩ…” Tôi đuối lí nói.
Cố Thanh Thiên nhéo tôi: “Em căn bản là không tin tưởng tôi.”
Nói tới nói lui lại quay về chuyện đấy rồi, tôi vội vã kêu dừng lại: “Được rồi được rồi, em biết mình sai rồi, sau này em tuyệt đối không dám làm như vậy nữa, được không? Hay là chúng ta nói chuyện của Toàn Hà Đăng đi!”
“Em yên tâm đi, anh ta vốn dĩ xuất thân là cảnh sát, sau này vì bị Nhạc Long cướp mất bạn gái, anh ta luôn canh cánh trong lòng muốn báo thù, nhưng mặc trên người bộ cảnh phục, anh ta không thể giải quyết được ân oán cá nhân. Vì vậy mới phải từ chức đi làm thám tử tư. Anh ta là người biết rõ nhất cảnh sát điều tra vụ án như thế nào, biết làm thế nào để xóa hết chứng cứ.”
Tôi nghe xong càng thêm tò mò: “Rốt cuộc anh ấy làm như thế nào?”
“Cho bọn họ uống thuốc độc, rồi đưa hai kẻ đó vào trong phòng hành hạ đến chết. Sau này khi phát hiện ra thi thể thì cũng chỉ còn là miếng đậu phụ khô lớn và bài báo với nội dung hai kẻ đồng tính dùng thuốc kích thích quá liều mà chết.” Cố Thanh Thiên bình thản nói.
Tôi đơ ra một lúc, Toàn Hà Đăng quả nhiên rất độc ác.
“Tôi cảm thấy cách này của anh ta tốt hơn nhiều so với việc em mang theo con dao để giết họ, mặc anh ta tùy tiện hành hạ đi.” Cố Thanh Thiên lại nói.
Tôi lấy lại tinh thần, bấu anh một cái: “Em làm sao nghĩ đến cách đó được. ”
“Á! Em làm phản à!” Cố Thanh Thiên xoay người ép sát tôi.
Tôi vội vàng đẩy anh ra: “Đừng! Anh làm suốt từ chiều đến giờ vẫn chưa đủ sao? Cẩn thận không lại chết giống hai người kia đó…..”
“Hai kẻ đó có thể so sánh với tôi sao? Em đang hạ nhục tôi à!” Cố Thanh Thiên túm lấy eo tôi giày vò thêm một lần nữa, đến khi tôi phải nhận lỗi sai mới coi như xong.
Đợi mãi đến lúc anh bỏ tôi ra, tôi đã vừa mệt vừa đói đứng không vững nữa, còn anh thì gọi người mang cơm lên, cùng tôi ăn luôn trên giường.
Ngủ thiếp đi một giấc, ngày thứ hai tỉnh dậy tôi mới hồi phục lại được sức khỏe, cùng dì Trương chăm bọn trẻ, tivi lúc nào cũng bật, luôn để ở kênh tin tức, tôi muốn biết sau khi bị người ta phát hiện hai người đó ngoài ngoại thành sẽ gây nên sóng gió như thế nào.
Nhưng trên kênh tin tức lại không thấy bất kỳ động tĩnh nào, trong lòng tôi rất lo lắng.
Buổi tối khi Cố Thanh Thiên vừa về, nhìn thấy tôi luôn nhìn lên tivi, liền vừa kéo tôi, vừa nói nhỏ: “Em có thể đừng nghĩ đến chuyện này được không, Toàn Hà Đăng biết khi nào để chuyện này lộ ra ngoài thì mới là an toàn nhất! Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
“Bọn họ…….” Tôi cứng họng, hỏi nhỏ, “Bọn họ bây giờ đã……” chết rồi sao?
Cố Thanh Thiên gật đầu.
Tay chân tôi liền lạnh ngắt.
Cho dù trước đây rất căm hận, lại còn nghĩ làm thế nào để tự tay giết chết bọn họ, nhưng thật sự nghe được tin bọn họ đã chết, trong lòng tôi vẫn còn rất sợ.
“Kỳ thực, cũng không đến mức phải đi đến bước đường cùng này, ảnh cũng đã được xóa hết…” Tôi lúng túng nói.
Cố Thanh Thiên kéo tay tôi nhéo nhéo: “Dũng khí lúc đầu cầm dao đi giết người của em giờ đi đâu rồi? Đồng Kha Kha, muốn ở bên cạnh tôi, em cần phải dũng cảm hơn nữa.”
“Hai kẻ này đã bị điên rồi, cho dù không có ảnh, bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cho em và tôi. Tôi đã từng nhiều lần cho chúng cơ hội, cũng cho hắn ta tiền coi như bồi thường, bây giờ là bọn chúng có lòng tham vô đáy tự mình tìm đến cái chết, không liên quan gì đến em cả.”
Tôi ôm anh run lẩy bẩy, rất lâu sau mới chịu lên tiếng.
Đúng vậy, nếu như tôi muốn tiếp tục ở bên anh, phía sau không biết còn bao nhiều khó khăn đang chờ tôi. Nếu như tôi vẫn còn giống như trước đây, chỉ sợ sẽ không thể tiếp tục ở lại.
Tôi rất muốn ở bên Cố Thanh Thiên, thật sự muốn!
Hai ngày bĩnh tĩnh lại, trong lòng tôi mới dần dần chấp nhận sự thật, Toàn Hà Đăng cũng lấy lại sổ tiết kiệm lúc đầu tôi đưa Hạng Chương cho tôi, nghe nói còn xóa cả bản ghi chép liên lạc giữa anh ta với tôi và Cố Thanh Thiên.
Toàn Hà Đăng quả nhiên rất mạnh, có lẽ nhờ vào sự hỗ trợ của Cố Thanh Thiên, anh ta càng trở lên mạnh, hơn không kiêng nể một ai.
“Toàn Hà Đăng sẽ ở lại Phùng Thị.” Cố Thanh Thiên nói với tôi, “Sau đó anh ta sẽ đi theo tôi, gặp anh ta em đừng cảm thấy khó xử, chuyện qua thì cũng đã qua rồi, em cũng đừng nghĩ đến việc anh ta sẽ xin lỗi em.”
Tôi có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh: “Toàn Hà Đăng sẽ ở đây sao? Đem theo cả vợ của Nhạc Long?”
Cố Thanh Thiên lắc đầu: “Đừng nhắc đến người đàn bà đó trước mặt anh ta.”
“Sao lại thế?” Tôi trợn to mắt, “Lẽ nào người phụ nữ đó không quay về bên anh ta?”
Anh ta vì người đàn bà đó mà mất việc, vì người đàn bà đó mà chuyện gì cũng có thể làm, gây ra cho Nhạc Long bao nhiêu rắc rối, thậm chí lương tâm cũng bị lu mờ. Anh ta vì người đàn bà đó làm tất cả, kết quả là người đàn bà đó không quay lại?
“Toàn Hà Đăng quá cố chấp rồi, anh ta quên rằng, mười mấy năm trôi qua, vật đổi sao dời, lòng người cũng sẽ thay đổi, người phụ nữ đó có được thân phận làm vợ của Nhạc Long, đã quen với cuộc sống sung sướng, làm sao có thể cùng anh ta chịu khổ được.” Giọng Cố Thanh Thiên đầy than thở.
“Không phải Nhạc Long đã hết thời rồi sao?” Tôi không hiểu hỏi.
Từ lúc báo thù Cố Thanh Thiên, Nhạc Long đã thất bại không ít, bây giờ hình như anh ta đang ngồi trong trại giam rồi.
“Yếu trâu còn hơn khỏe bò, người phụ nữ đó chỉ cần dựa vào số tiền dành dụm cũng có thể sống tốt, hơn nữa cô ta cũng không phải loại đàn bà sống nhờ vào tiền tích góp, việc kinh doanh của