Cái chuyện cưng cháu này cũng khó nói lắm.
Tôi nghĩ, người như Cố Hồng Minh, thời trẻ thì không gần gũi con cái, hoặc nhìn chúng nó thôi cũng thấy phiền, giờ già rồi, ở nhà rảnh rỗi, mới cảm thấy đám trẻ đáng yêu.
Nhưng điều kiện tiên quyết là đứa trẻ ấy ngoan ngoãn nghe lời và ông không phải là người nuôi dưỡng chúng.
Tôi vào bếp rót trà, lúc đi ra thì thấy Cố Hồng Minh đang chơi với Niếp Niếp, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào đi nữa, chỉ cần người ông này có thể nghĩ cho con bé thì con bé sẽ an toàn hơn một chút.
Tuy Cố Thần Tuyết ác độc, nhưng vẫn sẽ kiêng dè Cố Hồng Minh, chắc sẽ không dám làm gì khiến ông thêm bực đâu.
Nghĩ vậy, tôi cũng phụ họa theo ông, ba người ngồi trong phòng khách như vậy trông cũng vui vẻ hòa thuận.
Đúng lúc này thì Sử Viên Thanh trở về.
Bà ta thấy chúng tôi đang ngồi tại phòng khách thì dừng lại rồi quát lên, “Người đâu hết cả rồi! Có ai không! Cả đám chết dẫm chết dũi ở đâu rồi!”
Cố Hồng Minh nhíu mày, “Quát cái gì mà quát? Tôi bảo họ đi nghỉ đấy.”
“Đi nghỉ ấy à?” Sử Vân Thiên nện gót giày trên nền nhà, bước đến chỗ điện thoại bàn, bà ta gọi điện cho ai đó rồi mắng té tát một trận.
Lát sau, đám người làm vội vàng chạy tới, “Bà chủ.”
Sử Viên Thanh trừng mắt nhìn tôi, mắng xối xả mấy người kia một trận rồi nói muốn ăn cơm, sai họ mau đi nấu ăn.
Bà ta trút giận xong rồi đi đến trước mặt tôi, “Ái chà, tôi không có nhà một cái mà cô đã thừa dịp chiếm cho mình một chỗ nhỉ, gạ hết thằng nhỏ đến thằng già, rốt cuộc thì cô muốn thế nào mới an tâm đây?”
“Sử Viên Thanh, bà ăn nói khó nghe nó vừa thôi!” Cố Hồng Minh quát.
“Ông tưởng ông có tư cách nói tôi đấy à? Tôi nói khó nghe có bằng việc mà ông đã làm hay không? Đuổi hết người làm đi nghỉ để một nam một nữ ngồi đây, ông định làm gì hả?” Sử Viên Thanh trừng mắt.
Suy nghĩ của người đàn bà này thật đáng kinh tởm! Tôi bế Niếp Niếp lên, định đưa con về phòng.
“Đi đâu đấy hả?” Sử Viên Thanh lớn tiếng với tôi, “Bị nói trúng tim đen nên xấu hổ muốn chuồn đúng không? Quang minh chính đại thì sợ cái gì, việc gì phải đi chỗ khác hả?”
“Bà Sử.” Tôi không kiềm được mà đáp lại, “Cháu chỉ bế con tới chơi với bác Cố chút thôi, dù sao thì bác ấy cũng là ông nội của con bé, bà chưa biết đầu đuôi thế nào đã nói vậy thì có quá đáng hay không?”
“Tôi nghĩ xấu hay hành vi của cô vốn chẳng đẹp đẽ gì rồi.” Sử Viên Thanh cười mỉa, “Nếu chỉ có vậy thì đuổi hết người làm đi làm gì? Cũng có ý định rồi chứ gì nữa…”
“Thôi đủ rồi đấy!” Cố Hồng Minh nghe mà phát bực, ông đập mạnh lên tay vịn rồi bật dậy, “Câm hết cho tôi!”
Ông vừa nói dứt câu thì đứng không vững, loạng choạng ngã ngồi xuống ghế sô pha.
Tôi thấy vậy mà hoảng lắm, thấy mặt ông tái đi thì vội bế Niếp Niếp đến cạnh ông, “Bác Cố, bác có sao không?”
“Ông ơi…” Niếp Niếp nũng nịu gọi ông rồi vươn tay về phía ông như muốn an ủi.
Cố Hồng Minh thở hổn hển vài cái rồi nói với tôi, “Tôi không sao, cô đưa cháu nó về phòng đi.”
Biết ông muốn nói chuyện với Sử Viên Thanh nên tôi đáp vâng rồi bế Niếp Niếp về phòng.
Quả đúng như tôi dự đoán, vừa mới lên đến tầng hai thì nghe thấy tiếng cãi cọ giữa Cố Hồng Minh và Sử Viên Thanh, sau đó thì có tiếng tát tai rất giòn, sau nửa giây im lặng thì Sử Viên Thanh gào ầm nhà lên, nói gì mà Cố Hồng Minh không phải con người, hại chết con trai duy nhất của bà giờ còn muốn giết luôn cả bà nữa, tên khốn khiếp còn định tòm tem tình nhân của con trai mình nữa…
Đúng là càng nói càng khó nghe, tôi bế Niếp Niếp đi nhanh về phòng, sợ làm bẩn tai của con bé.
Đó là mà người một nhà ư? Nói kẻ thù tôi còn tin hơn, không biết thời trẻ có như vậy không, nếu như thế thật thì chẳng trách mẹ của Cố Thanh Thiên thừa cơ xen vào được.
Bữa trưa hôm nay đồ ăn rất phong phú, tôi đoán đây là sắp xếp của Cố Hồng Minh, chắc coi như lời xin lỗi nhỉ?
Đang ăn cơm thì Toàn Hà Đăng đột nhiên nói, “Cố Thanh Thiên đã nhận bàn giao xong công việc rồi, ngày mai Cố Thần Tuyết sẽ ở nhà, cô cứ cẩn thận.”
Tôi giật mình, “Cô ta định…”
“Khó nói lắm, nghe bảo cô ta đang xem xét tìm một người đàn ông thích hợp để sinh ra một đứa trẻ thuộc về Cố gia, vẻ ngoài và trí thông minh đều phải thuộc hạng ưu.” Toàn Hà Đăng nói, “Nếu là thật thì Trạch Khôn sẽ trở thành vật cản của cô ta rồi.”
Tôi nhịn cười đến khổ, “Nghe cứ như hoàng thượng tuyển phi ấy nhỉ?”
“Không.” Chị Linh nói rất nghiêm túc, “Rõ ràng là đang chọn lợn phối giống.”
Tôi sửng sốt rồi bật cười.
Chị Linh nói câu này chuẩn không cần chỉnh.
“Chị Linh ơi, chị cũng độc miệng ra trò.” Tôi cười.
Chị Linh nhún vai và không nói gì thêm.
“Thôi thì tiến thêm được bước nào hay bước đó, họ đối phó tôi thì không sao, nhưng nếu dám động đến con của tôi thì tôi liều mạng với họ.” Tôi cười chán chê xong mới nói.
“Cô cứ yên tâm, có chúng tôi ở đây, Cố Thần Tuyết không động đến đám trẻ được đâu.” Toàn Hà Đăng an ủi tôi.
“Cảm ơn anh.” Tôi thật lòng thấy biết ơn anh ta.
Tối hôm ấy, Cố Thanh Thiên về nhà, quầng mắt xanh đen như vừa đánh một trận kiệt sức.
“Sao thế này?” Tôi thấy thế bèn hỏi.
Cố Thanh Thiên lắc đầu, “Không sao, bắt đầu rồi là cứ vậy thôi đấy, thôi sướng trước khổ sau, giờ chịu khó vất vả chút, không thì sau này hậu họa khôn lường.”
Tôi không biết anh đấu với Cố Thần Tuyết thế nào, nhưng thấy anh chật vật như thế này là đủ hiểu Cố Thần Tuyết thủ đoạn đến mức nào.
Cố Thanh Thiên hôn hai đứa trẻ rồi nhào lên giường ngủ, tôi ngồi bên và lặng im ngắm nhìn anh.
Anh đang đánh một trận quyết liệt để bảo vệ tôi và con, mà tôi thì không giúp gì được cho anh cả, nếu đổi lại là Tạ Yên Duyên hoặc một cô gái có gia thế nào đó, thì chắc anh đã không phải mệt mỏi như vậy.
Nhưng dù tôi biết điều đó, tôi cũng không nỡ rời xa anh.
Tôi cúi đầu