Lời của Điền Lam làm tôi run sợ, ý của bà không phải là hai mẹ con Sử Viên Thanh sẽ làm gì con tôi chứ?
“Bác gái…” Tôi ngỡ ngàng gọi.
Điền Lam nhíu mày nhìn tôi: “Gọi tôi làm gì? Đừng nghĩ tôi có thể giúp cô, cô không biết tôi thấy cô phiền phức cỡ nào đâu!”
“Bác gái, nó là cháu trai, cháu gái bác…”
“Đồng Kha Kha, có thể bảo vệ A Thánh, nuôi nó trưởng thành bước vào nhà họ Cố, tôi đã cố hết sức rồi, tôi hi vọng cuộc sống sau này của tôi và nó có thể yên ổn hơn, suôn sẻ hơn. Cho nên tôi mới giúp nó tính toán về con đường phía trước, nhưng ai biết được cô từ đâu chui ra chắn con đường của chúng tôi!”
“Nếu như đến con của mình cô cũng không bảo vệ được, vậy tôi khuyên cô dẫn theo Niếp Niếp nhanh chóng rời khỏi đi. Con dâu tôi chọn sẽ tốt hơn cô hàng trăm nghìn lần, sẽ không liên lụy đến A Thánh, còn có thể là hậu phương vững chắc cho nó. Tôi có thể cho nó những thứ tốt nhất!”
“Cô không giúp được nó thì cũng đừng làm ảnh hưởng đến nó! Cô nghĩ kĩ đi.”
Điền Lam nói xong quay đầu bước đi, dáng vẻ bà ở nhà họ Cố lạnh lùng và cay nghiệt hơn ở bên ngoài gấp trăm lần.
Tôi chưa từng nghĩ Điền Lam như thế này.
Trong ấn tượng ban đầu của tôi, bà chính là thư ký trẻ tuổi xinh đẹp trèo lên giường của ông chủ, nhưng bây giờ nhìn lại thì bà bình tĩnh và thông minh hơn bất cứ người nào, mới có thể bảo vệ được đứa con trong bụng, còn suôn sẻ nuôi nấng, đợi đến khi con trai trưởng của nhà họ Cố chết đi…
Chờ khi Cố Thanh Thiên chính thức tiếp quản tập đoàn Thiên Hoa và nhà họ Cố thì bà chính là chủ của cái nhà họ Cố này, lúc đó đừng nói là Sử Viên Thanh, đến Cố Hồng Minh cũng chẳng là cái gì thá gì trong mắt bà.
Điền Lam là một người phụ nữ giỏi chịu đựng và đáng sợ! E rằng đến Cố Thanh Thiên cũng không biết mẹ anh là người phụ nữ như thế nào.
Vì vậy chứng minh, hoàn cảnh hiện giờ của tôi khó khăn cỡ nào.
Bà sẽ không giơ tay giúp đỡ tôi, Cố Hồng Minh ép tôi đến cũng vậy, mà hai mẹ con Sử Viên Thanh hận không thể giết chết Cố Thanh Thiên và Trạch Khôn, tôi bắt buộc phải học cách bảo vệ mình, bảo vệ con gái và con trai. Cho dù tôi không trở thành hậu thuẫn vững chắc của Cố Thanh Thiên thì ít nhất cũng không thành gánh nặng của anh.
Nghĩ đến con đường mù mịt phía trước, tôi không kìm lại được mà thở dài, để dì Trương dẫn bọn trẻ vào phòng ngủ, dặn dì Trương nhất định phải để mắt đến Trạch Khôn.
Nhà họ Cố không thích con gái, Niếp Niếp không uy hiếp gì được bọn họ, Trạch Khôn là nguy hiểm nhất.
Tôi phải cố gắng hết sức để Trạch Khôn tránh xa phạm vi tầm mắt của bọn họ, bảo đảm an toàn cho nó.
Tôi và con cuộn trong chăn đợi Cố Thanh Thiên tới, nhưng đến khi bụng đói cồn cào vẫn không thấy mặt anh đâu. Chẳng bao lâu sau thì có người mang đồ ăn lên cho chúng tôi, tôi mới biết Cố Thanh Thiên đã đi đến công ty rồi.
“Ông chủ nói không nên để cậu chủ nhỏ ở mãi trong phòng, làm ảnh hướng xấu tới việc trưởng thành của cậu ấy.” Người hầu truyền lại lời của Cố Hồng Minh.
Tôi cười miễn cưỡng đáp lời, đợi cô ta rời đi mới ăn cơm cùng dì Trương.
Lúc ăn cơm, dì Trương do dự nhìn tôi, tôi thở dài bảo dì muốn nói gì thì nói đi.
“Cô Đồng, thực sự tôi không quen làm việc ở trong nhà có nhiều người như này, hay là cho tôi xin nghỉ đi.” Dì Trương khẽ nói.
Tôi hiểu được cảm giác của dì, đột nhiên đến cái nhà to như này, chủ nhân lại còn là người như Cố Hồng Minh, tôi cũng chẳng thích ứng được, nhưng tôi không có cách nào khác, còn dì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
“Dì Trương, dì tới với cháu, hiện tại cháu cũng chẳng biết tình hình ra sao, nếu như dì đi rồi chỉ còn một mình cháu, làm sao chăm sóc được hai đứa nhỏ đây?” Tôi mệt mỏi nói.
“Nhưng mà… tôi luôn cảm thấy trong lòng bất an, cô Đồng, không phải tôi không muốn giúp cô mà là lực bất tòng tâm, cô nói với cậu Cố một tiếng, để cậu ấy cho tôi đi đi.” Dì Trương khẩn cầu nói.
Tôi hờ hững gật đầu.
Tôi với dì ấy tình cờ gặp nhau, dì ấy vốn làm việc cho Điền Lam, muốn trói buộc bên cạnh tôi đúng là làm khó dì ấy rồi.
“Tối cháu sẽ nói với Cố tổng, dì cứ yên tâm ở đây một ngày đi.” Tôi nói.
Dì Trương rất cảm kích, tốc độ ăn cũng nhanhh hơn hẳn, còn tôi thì không thể nuốt nổi.
“Ăn xong, tôi bón cho con, dì Trương xung phong đảm nhận mang đồ xuống, thời gian sau này khó mà bình an vô sự rồi.
Buổi tối Cố Thanh Thiên về tôi liền nói với anh về việc của dì Trương, anh không giữ người mà đi tìm dì Trương thanh toán lương.
“Em đừng lo, tôi sẽ tìm người thích hợp đến giúp em.” Anh nói với tôi.
“Cố tổng, có phải em rất vô dụng không?”
Anh lắc đầu: “Vô dụng bình thường thôi.”
Người này! Tôi trợn mắt nhìn anh: “Anh yên tâm, em có vô dụng cỡ nào cũng biết tự chăm sóc bản thân và con, sẽ không trở thành gánh nặng của anh!”
“Như vậy là tốt nhất.” Cố Thanh Thiên xoa đầu tôi, “Hai ngày này em chịu khó một mình chăm sóc con, đợi tôi tìm được người là ổn thôi.”
“Bác Cố bảo em nên cho Trạch Khôn ra ngoài nhiều hơn, anh thấy thế nào?” Tôi hỏi nhỏ.
“Đợi mấy hôm nữa đi.” Cố Thanh Thiên bình thản nói, “An toàn là trên hết.”
Hóa ra anh cũng biết ở đây nguy hiểm!
Tôi ôm lấy anh thở dài.
Có lời này của Cố Thanh Thiên, tôi sẽ chỉ cho con chơi ở phòng ngủ mà không để cho nó đi bất cứ đâu, nếu Cố Hồng Minh nhắc thì tôi đưa bọn trẻ xuống dưới lầu ngồi một lát rồi lên.
Cố Thanh Thiên đi sớm về muộn hai ngày, cũng chẳng biết anh nói gì với Cố Hồng Minh mà dẫn Toàn Hà Đăng và một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi tới, nói là đến giúp tôi chăm sóc bọn trẻ.
Ngày mọi người gặp nhau ở phòng khách, tôi vô tình nhìn thấy Sử Viên Thanh, bà mỉm cười nhìn tôi như biết được tôi đang nghĩ gì, lại như muốn nói với tôi tất cả đều vô dụng.
Cố Thanh Thiên lấy cớ là ở tầng hai nhiều người ở quá, chuyển tôi và con lên tầng ba. Lúc này, cuối cùng tôi cũng có thể ở cùng phòng với anh, mà phòng bên cạnh chính