Chuyện của em trai khiến tôi rất buồn phiền, Tạ Yên Duyên lại tỏ ra không chịu nói lý, tôi nhất thời không biết nên làm sao mới tốt, trơ mắt nhìn cô ta quay người rời đi.
Đợi đến lúc Tạ Yên Duyên đã đi xa rồi tôi mới rời khỏi phòng khách, lại gặp được Cố Thần Tuyết đang đứng ở góc cầu thang.
“Đồng Kha Kha.” Cô ta gọi tôi lại, trông nghiêm túc lạ thường. Tim tôi đập thịch một cái, không kiềm được mà cau mày, cô ta muốn gây sự với tôi à?
Vừa bị Tạ Yên Duyên hãm hại, phản xạ của tôi có hơi căng thẳng quá, Cố Thần Tuyết nói, “Đừng căng thẳng, tôi muốn xác nhận với cô một chút, những gì cô vừa nói với Tạ Yên Duyên đều là thật chứ?”
“Cô nghe thấy hết rồi à?” Tôi ngẩn ra.
“Đúng thế, tôi nghe từ đầu đến cuối, không lọt một chữ.” Cố Thần Tuyết gật đầu, “Cho nên bây giờ tôi chỉ hỏi cô một chuyện, những gì cô nói đều là thật chứ? Cái thai của Tạ Yên Duyên không phải là của Cố Thanh Thiên?”
Tôi không biết bây giờ có nên cho cô ấy biết không, khó tránh có chút ngần ngừ.
Cố Thần Tuyết cười khẽ, “Được rồi, tôi biết rồi, xem ra đều là thật!”
Tôi mím môi gật đầu chào cô ta, cô ta gọi tôi lại, “Đồng Kha Kha, yêu cầu của tôi khác với Tạ Yên Duyên, tôi muốn cô dẫn cả con trai và con gái của cô rời khỏi đây, nếu như cô làm được thì chuyện của em trai cô tôi sẽ lo được.”
Sao cái gì cũng lấy em trai tôi ra để uy hiếp tôi vậy? Tôi cười với cô ta, “Cô Cố, chuyện gia đình tôi không cần cô phiền lòng.”
Chuyện này tôi giấu không nổi nữa, đợi đến khi Cố Thanh Thiên về tôi liền nói cho anh biết, hỏi anh nên làm thế nào.
Cố Thanh Thiên nghĩ rồi bảo tôi không phải quan tâm.
“Không quan tâm? Nhưng nó là em trai em.” Tôi rất bất an.
“Bây giờ bố mẹ em cũng không quản được nó thì em cho rằng em có thể quản được nó sao? Nếu như nó thực sự nghe lời em nói thì đã không không nói một tiếng nào mà chạy đến đây rồi, tôi thấy em đừng nên quan tâm thì hơn.” Cố Thanh Thiên lắc đầu, “Hơn nữa, nó cũng đã trưởng thành rồi, nên để nó tự chịu trách nhiệm với những chuyện mình làm, có những khi trải qua vấp ngã đối với nó lại là chuyện tốt.”
Tôi hiểu ý anh, nhưng nghĩ đến em trai tôi đang nằm trong tay Tạ Yên Duyên, không biết đang phải chịu thiệt thòi gì là tôi lại hốt hoảng, sợ hãi.
Cố Thanh Thiên an ủi tôi, “Yên tâm đi, tôi sẽ cho người theo dõi nó, sẽ không để Tạ Yên Duyên làm gì quá đáng đâu.”
“Thật sao?”
“Thật!” Cố Thanh Thiên đảm bảo.
Có sự đảm bảo của anh tôi yên tâm hơn nhiều, tuy rằng vẫn không nỡ để em trai chịu khổ nhưng nếu như có thể để nó mau chóng trưởng thành thì việc này cũng không tệ.
Nhưng lúc nói chuyện với em trai, tôi vẫn không nhịn được muốn nhắc nhở nó, chỗ nó đang làm là của tập đoàn Tạ Thị, nhưng nó căn bản là không nghe, chỉ cần nghe tôi nói thế là cúp máy ngay lập tức, tôi hẹn gặp nó nó cũng viện đủ cớ không chịu gặp tôi.
Đúng lúc tôi lo lắng nhất thì nhà họ Cố xảy ra một chuyện lớn.
Hôm đó sau khi ăn tối xong, tôi định dẫn Niếp Niếp xuống vườn hoa đi dạo, vừa đi ra khỏi phòng liền nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên từ dưới nhà, cùng với những tiếng động hoảng loạn. Tôi vội giao con cho chị Linh, bảo chị ấy trông chừng hai đứa bé giúp tôi, sau đó cũng chạy xuống nhà.
Đầu cầu thang, Tạ Yên Duyên và Cố Thần Tuyết đều nằm sõng xoài trên đất, Cố Thần Tuyết đã ngất đi rồi, còn Tạ Yên Duyên đang rên rỉ kêu đau, dưới chân hai người là một vũng máu.
Chưa từng gặp cảnh tượng nào thảm thiết như thế này, tôi đứng trên cầu thang, da đầu tê hết cả, trước mắt cứ tối sầm.
“Ông chủ! Bà chủ!” Mấy tiếng hét kinh hoàng khiến tôi giật mình sực tỉnh, định thần nhìn lại liền thấy Cố Hồng Minh và Sử Viên Thanh cũng không chịu nổi cảnh tượng này mà ngất đi.
“Cô Đồng?” Tất cả mọi người đều dồn ánh nhìn về phía tôi.
Cố Thanh Thiên không có mặt, người có thể đứng ra chủ trì mọi việc không ngất thì cũng bị thương, bây giờ chỉ còn mối tôi có thể nói được.
Tôi run rẩy nhìn bọn họ, rất muốn nói rằng tôi cũng không biết làm gì cả, tôi lớn như vậy mà chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như thế này, nhưng nhìn thấy bọn họ còn hoảng hốt hơn cả tôi, tôi lại cố gắng tỉnh táo lại.
“Gọi điện thoai… gọi cấp cứu! Báo.. không! Đừng báo cảnh sát vội, gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu!” Tôi hét lớn.
Trong số những người giúp việc hoảng loạn lập tức có người chạy đi gọi điện thoai, tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Đừng đứng vây quanh bác Cố và bác Sử, bọn họ cần không khí, ai đã từng học qua sơ cấp cứu mau chóng xem xem bác Cố…”
Hai chân mềm oặt sắp xếp mọi chuyện, tôi to gan đi đến bên cạnh Tạ Yên Duyên và Cố Thần Tuyết, “Cô Tạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt của Tạ Yên Duyên có thể dùng từ trắng bệch để tả, mồ hôi mướt mát, ánh mắt cô ta nhìn tôi vằn đỏ máu như thể muốn giết người, “Là cô ta! Cô ta muốn hại tôi, hung thủ giết người!”
Có lẽ là vì quá đau đớn nên Tạ Yên Duyên không nói được cho trọn một câu, nhưng vẫn có thể hiểu được.
Tôi kinh hoàng nhìn Cố Thần Tuyết sau đó lại nhìn Tạ Yên Duyên, nhất thời không biết mình nên báo cảnh sát như thế nào nữa.
Nếu như chuyện này mà lộ ra ngoài thể diện của cả nhà họ Cố và họ Tạ đều mất hết, cũng không có khả năng liên hôn nữa.
“Cô, cô chịu đựng một chút, xe cấp cứu đến ngay bây giờ đây.” Tôi lắp bắp an ủi Tạ Yên Duyên sau đó đưa tay sang xem thử Cố Thần Tuyết còn thở không. Thấy cô ta vẫn còn sống, tôi thở phào một hơi.
Trong lúc thấp thỏm bất an, tiếng còi xe cấp cứu réo vang đã đến nơi, sau khi đưa tất cả mọi người đi rồi, trong nhà không có ai chủ trì nữa, tôi cũng đi theo đến bệnh viện, rồi gọi điện cho Cố Thanh Thiên bảo anh ấy đừng về nhà mà lập tức đến bệnh viện.
Bốn người đều được đưa vào phòng cấp cứu, tình hình của Cố Hồng Minh và Sử Viên Thanh vẫn tốt, nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng Tạ Yên Duyên và Cố Thần Tuyết lại tệ hại hơn nhiều, cả hai đều không giữ được cái thai trong bụng.
Vẻ mặt Cố Thanh Thiên nặng nề đi qua đi lại trong hành lang, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại trở nên nghiêm trọng thế này?”
“Em cũng không biết, lúc em xuống chuyện đã xảy ra rồi.” Cho đến tận lúc này chân tay tôi vẫn còn đang run lên, giọng nói cũng run run, “Tạ Yên Duyên nói rằng Cố Thần Tuyết hãm hại cô ta, anh nói xem làm thế nào đây?”
Cố Thanh Thiên lắc đầu thở dài: “Không biết, giờ cứ đợi đã.”
“Vậy phía bên nhà họ Tạ…”
“Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, nhưng Cố Thần Tuyết bây giờ cũng thành ra như thế, Sở phu nhân cũng sẽ không chịu để yên.” Cố Thanh Thiên lắc đầu nói.
Anh với tôi đều bối rối đứng trong hành lang, cho đến tận lúc mẹ của Cố Thanh Thiên đến.
“Chuyện gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bố con đâu? Ông ấy vẫn khỏe chứ?” Điền Lam vừa đến đã vội vàng hỏi.
“Mẹ, mẹ đừng vội, bố rất tốt, chỉ là bị đả kích nên có hơi buồn phiền, con đưa mẹ đi gặp ông ấy.” Cố Thanh Thiên nhẹ giọng an ủi Điền Lam, đưa bà ấy đến phòng bệnh của Cố Hồng Minh.
Đúng vào lúc bọn họ rời đi, Tạ Yên Duyên được y tá đẩy ra ngoài nói rằng đứa bé không còn nhưng người mẹ không sao, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là khỏe.
Tôi luôn miệng dạ, nhìn Tạ Yên Duyên được đẩy vào trong phòng bệnh mới vội vàng hỏi tình hình của Cố Thần Tuyết, thế mới biết tình hình của Cố Thần Tuyết có hơi tồi tệ.
Bên ngoài phòng cấp cứu, tôi đứng ngồi không yên, tay trái siết chặt nắm đấm tay phải mới có thể khiến mình không run rẩy quá mức.
Cố Thần Tuyết cũng không còn trẻ nữa, mang thai được đứa con cũng không dễ dàng, bây giờ tình hình tồi tệ, bác sĩ chỉ nói sẽ dốc hết sức cứu chữa.
Lúc tôi đang ngồi chờ trên ghế thì một bóng người đổ xuống, tôi ngẩng lên vội đứng dậy đỡ Sử phu nhân, “Bà Sử, tại sao bà lại ra đây.”
“Tại sao tôi không thể đến đây?” vẻ mặt của bà ta khó coi một cách dị thường, “Thần Tuyết đâu?