Cố Thanh Thiên không nói gì nữa, đưa tôi đến phòng bệnh của Cố Hồng Minh. Sức khỏe của ông ta vốn dĩ đã không tốt, trải qua sự đả kích lần này, ông ta nằm trên giường bệnh, gương mặt xám ngoét, nói năng không rõ, trông chán đời như thể người chết.
Điền Lam ngồi bên cạnh ông ta, nhìn ông ta với ánh mắt lo lắng vô cùng.
Có lẽ giữa bọn họ là tình yêu thật sự ư? Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Nhưng nghĩ đến biểu hiện của Điền Lam, tôi lập tức đá suy nghĩ này ra khỏi đầu, từ lúc bắt đầu đến giờ tôi vẫn không phát hiện ra bà ta yêu Cố Hồng Minh nhiều đến mức nào, bà ta chỉ vắt óc nghĩ bao nhiêu chuyện chỉ vì muốn để tập đoàn Thiên Hoa nằm chắc trong tay Cố Thanh Thiên mà thôi.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Cố Thanh Thiên dẫn tôi đến bên giường bệnh.
Cố Hồng Minh nhìn chúng tôi một lượt, sau đó ông ta chuyển sang nhìn Cố Thanh Thiên: “Thần Tuyết thế nào rồi?”
“Đã ra khỏi phòng cấp cứu rồi.” Cố Thanh Thiên đáp, “Nhưng đứa bé vẫn không giữ được.”
Cố Hồng Minh hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm, “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
“Yên Duyên thế nào rồi?” Điền Lam cũng hỏi theo, “Đứa bé thật sự không giữ được ư?”
“Đứa bé mất rồi, Tạ Yên Duyên vẫn khỏe.” Cố Thanh Thiên mím môi đáp.
Vẻ mặt xám ngoét như tro tàn của Cố Hồng Minh lập tức sưng tướng đỏ hồng, giọng nói ông ta tức tối một cách lạ lùng, “Tình trạng của con bé đó còn tốt hơn cả Thần Tuyết?”
“…” Cố Thanh Thiên không nói gì.
Tôi đoán nếu như anh ấy mà nói tình trạng thật sự của Cố Thần Tuyết thì chỉ e là Cố Hồng Minh lại tức quá ngất thêm lần nữa.
“Con bé đó dựa vào cái gì mà còn tốt hơn cả Thần Tuyết? Dựa vào cái gì?” Cố Hồng Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hồng Minh!” Điền Lam cau mày quát ông ta, “Yên Duyên cũng bị thương, cháu nội của chúng ta cũng đã mất…”
“Cô ta bị thương, cô ta có bị thương nặng hơn thì có làm sao? Cô ta họ Tạ! Còn con gái tôi với cháu ngoại tôi thì sao?” Cố Hồng Minh lườm bà ta, “Nếu như con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho cả nhà họ Tạ của cô ta chôn cùng.”
Cố Hồng Minh phát hỏa, Điền Lam cũng ngậm miệng không nói gì nữa.
Trong phòng bệnh im lặng đến đáng sợ, bốn người im lặng một hồi lâu, mãi cho đến khi Cố Hồng Minh dịu đi, “A Thánh, con định làm thế nào?”
“Tạ Yên Duyên xảy ra chuyện ở nhà chúng ta, sau khi Tạ gia biết được chuyện này chắc chắc sẽ quấn lấy chúng ta không chịu để yên.”
“Bọn họ? Hừ!” Cố Hồng Minh lạnh lùng giễu một tiễng, “Chuyện con điều tra trước đó đã tra ra chưa?”
Vẻ mặt Cố Thanh Thiên không chút cảm xúc trả lời, “Cũng tra ra được chút manh mối rồi, tập đoàn Tạ thị đang tiếp nhận một công trình có vốn đầu tư 400 nghìn tỷ, sợ là toàn bộ số vốn của tập đoàn đều đổ vào công trình này, trong vòng một hai năm có lẽ còn che dấu được những nguy cơ, nhưng hai ba năm sau thì e là…”
“Tạ Yên Duyên sốt ruột muốn lấy con như thế chắc cũng muốn thông qua việc liên hôn để kéo chúng ta vào, như thế áp lực của bọn họ sẽ giảm xuống còn một nửa, nhưng con không định nhúng tay vào công trình này, theo như con thấy công trình này không có bất kỳ giá trị gì.”
Cố Thanh Thiên nói xong, Cố Hồng Minh im lặng một lúc lâu sau mới lườm Điền Lam một cái, “Đây chính là con dâu do bà chọn đấy! Nếu như không phải là A Thánh điều tra ra thì chỉ sợ cả nhà họ Cố cũng bị liên lụy!”
Mặt mũi Điền Lam trắng bệch, “Chuyện này đâu ai ngờ, ai biết nhà họ Tạ lại biến thành như thế…”
“Bố của Tạ Yên Duyên già rồi mà còn không chịu buông tay, độc đoán chuyên quyền.” Cố Thanh Thiên dùng một câu giải thích hết tất cả.
“Vậy…” Cố Hồng Minh vừa muốn nói gì đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, Sử Viên Thanh ngẩng đầu lạnh lùng bước vào trong.
Bà ta không nhìn chúng tôi chỉ nhìn vào Cố Hồng Minh, đi thẳng đến chỗ Cố Hồng Minh.
Điền Lam đột nhiên chạy đến ngăn bà ta lại, “Sử phu nhân, bây giờ Hồng Minh vẫn còn đang bệnh, bà đừng…”
“Tôi nói chuyện với ông ta, không liên quan gì đến bà cả! Cút ra!” Sử Viên Thanh lạnh lùng nói.
Tuy rằng bà ta vẫn độc miệng như trước, nhưng nhìn tổng thể vẫn có gì đó không giống, cảm giác rất có khí thế.
Cố Thanh Thiên kéo Điền Lam sang một bên, lắc đầu với bà ta.
Cố Hồng Minh nằm trên giường bệnh cau mày, “Sao bà không sang thăm con gái đi, lại đến đây gây sự làm gì?”
Sử Viên Thanh đứng bên giường bệnh của ông ta, nhìn Cố Hồng Minh rồi đột nhiên nói, “Tôi phá đủ rồi, Cố Hồng Minh, chúng ta ly hôn đi!”
Cố Hồng Minh đang nằm trên giường trông nửa sống nửa chết lập tức bật dậy, “Bà nói gì?”
“Tôi bảo là chúng ta ly hôn đi! Cố Hồng Minh, tôi tha cho ông đấy!” Sử Viên Thanh cười, nhưng nụ cười đó tôi cảm thấy rất thê lương.
Bà ta liếc Điền Lam một cái, nói tiếp, “Ông muốn lấy ai thì lấy, đó là tự do của ông, nhưng con gái tôi tôi phải đưa đi! Ông đã hủy hoại một nửa cuộc đời tôi rồi, hủy hoại con trai tôi, tôi không thể để nhà họ Cố hủy hoại cả con gái tôi được!”
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, Cố Hồng Minh, tôi buông tha cho ông, cũng buông tha cho tôi, trong quãng đời còn lại của tôi, tôi không muốn thấy cái mặt của ông nữa!”
Sử Viên Thanh nói xong liền quay người bước đi, không cho Cố Hồng Minh cơ hội để phản ứng, nhìn bà ta đi ra đến cửa phòng bệnh rồi, Cố Hồng Minh mới hét lên, “Sử Viên Thanh!”
Sử Viên Thanh đứng lại nhưng không quay đầu.
Cố Hồng Minh siết chặt nắm tay, giọng ông ta căng cứng, “Sử Viên Thanh, bà đang nói cái gì đó hả! Ly hôn? Đưa con gái đi? Bà dựa vào cái gì? Đó là con gái tôi! Bà bỏ cái ý nghĩ đó đi, không có khả năng đó đâu!”
“Thỏa thuận ly hôn tôi sẽ sai người đưa đến cho ông, ký hay không tùy ông, đợi đến khi con gái tôi nó khỏe lên một chút tôi sẽ đưa nó đi khỏi đây!” Sử Viên Thanh nói mà không quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo quét qua chúng tôi, lúc bà ta nhìn đến tôi, tôi không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.
Rốt cuộc một người đã phải chịu đả kích thế nào mới có thể tuyệt vọng đến như vậy, mới có thể có ánh mắt tuyệt vọng như thế…
“Nhìn những người bên cạnh ông đi, vợ bé, con trai, con dâu, trong nhà còn hai đứa cháu nội, nếu ông đã có gia đình của ông vậy thì để tôi mang người nhà của tôi đi!”
Sử Viên Thanh vẻ mặt vô cảm đóng cửa phòng bệnh lại.
Cố Hồng Minh ngồi trên giường thở phì phò, dường như tức sắp chết, Điền Lam vội vàng đẩy Cố Thanh Thiên ra chạy đến, “Hồng Minh, anh làm sao thế…”
“Cút!” Cố Hồng Minh đẩy bà ta ra, vẻ mặt nham hiểm nói, “Đừng có hả hê vui mừng, đừng tưởng là tôi ly hôn với bà ấy rồi là bà có cơ hội!”
“Bố!” Cố Thanh Thiên cau mày, quát lên cảnh cáo.
Cố Hồng Minh lại trừng mắt nhìn anh, “Cái gì? Mày lại muốn chống đối tao à? Cố Thanh Thiên, nếu không phải là con trai tao chết rồi thì mày tưởng mày có thể bước vào nhà họ Cố này đó à? Tao nói cho mày biết, nếu như Thần Tuyết mà sinh được đứa bé này thì tao đuổi cổ mày ngay lập tức, mày có tin không?”
Ông ta nói càng lúc càng quá đáng, tôi bước đến nắm chặt tay của Cố Thanh Thiên, cảm giác được những ngón tay của anh đang run run.
Bị bố mình ghét bỏ như thế chắc không ai có thể chịu đựng được, anh vẫn luôn tự võ trang cho bản thân mình rất tốt, nhưng lần này thật sự đã làm anh tổn thương.
Tôi bất bình thay cho Cố Thanh Thiên: “Bác Cố, bác nhất định phải nói thế sao? Cố Thanh Thiên cũng là con trai bác, bác nói như thế là tổn thương đến anh ấy mà trong lòng bác cũng không vui vẻ gì, sao phải thế chứ?”
“Câm mồm, mày thì là cái thá gì?” Điền Lam đột nhiên lao đến, vừa mắng vừa giơ tay muốn tát tôi, nhưng lại bị Cố Thanh Thiên cản lại.
“Mẹ, mẹ định làm cái gì thế?” Cố Thanh Thiên cau mày giấu tôi ra đằng sau lưng anh, “Con thấy mọi người hôm nay quá mất bình tĩnh rồi, không bằng để thời gian cho tất cả mọi người đều bình tĩnh lại đã, con đưa Đồng Kha Kha về trước.”
Nói xong anh liền vội kéo tôi ra khỏi phòng bệnh. Đi thẳng một lèo ra đến cầu thang, đột nhiên anh