Không còn mùi hương khiến người ta phiền lòng nhiễu loạn nữa, tâm trạng tôi thư thái hơn chút ít. Lúc Cố Thanh Thiên ôm tôi vào lòng, tôi ngoan ngoãn chiều theo.
Sau khi tắm rửa xong, Cố Thanh Thiên giống như biến thành một người khác, ôm tôi nhưng không hề có hành động nào khác, đôi mắt hễ nhìn thấy tôi là như sói đói hằng ngày trở nên thản nhiên vô vàn. Giờ phút này tôi không nghĩ nổi gì khác, chỉ muốn biết chuyện về Ôn Nhã Gia.
Trong đầu vừa hiện lên ba chữ kia, Cố Thanh Thiên chợt mở lời: “Ôn Nhã Gia… là người bạn thuở xưa của tôi.”
Đầu tiên là tôi kinh ngạc vì anh lại tâm linh tương thông với tôi như thế, tôi vừa nghĩ đến điều gì là anh lập tức nói về nó, sau đó liền mong chờ những lời tiếp theo của anh.
Cố Thanh Thiên không để tôi thất vọng, vừa đưa một tay vỗ về bờ vai tôi vừa khẽ nói:
“Sau khi tôi và mẹ chuyển đến khu chung cư kia, trở thành hàng xóm nhà Ôn Nhã Gia. Ngày ấy tôi mới năm, sáu tuổi, còn cô ấy cũng tầm tuổi tôi, chẳng bao lâu liền chơi với nhau. Chúng tôi cùng đến trường, cùng tan học, cùng làm bài tập, dính lấy nhau như hình với bóng suốt gần mười năm ròng.
Tôi từng thích cô ấy, thường mơ tưởng chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi cho đến lúc già đi, chứng kiến quá trình trưởng thành, quá trình già đi của nhau…
Những năm tháng ấy, có lẽ là cuộc sống yên bình nhất, vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi. Cô ấy lại là cô gái dịu dàng nết na, tất cả mọi người đều thích cô ấy, nhưng cô ấy chỉ thích chơi với tôi. Em có thể tưởng tượng mấy năm đó tôi vui vẻ biết bao không?
Mẹ tôi cũng rất mến cô ấy, thường nói đùa với tôi là muốn cưới cô ấy làm con dâu. Khi đó tuy rằng tôi không nói gì nhưng trong lòng phấn khích lắm, nghĩ đến tương lai tôi và Nhã Gia hiếu thảo với mẹ tôi, cả nhà cùng sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau…”
Tôi ngửa đầu nhìn anh: “Nếu tốt như vậy, sao ngày xưa không tiến tới đến cùng? Bởi vì anh được tìm và đưa về nhà họ Cố à?”
“Không phải!” Cố Thanh Thiên lắc đầu, dưới ánh đèn mờ tối, ánh mắt anh có chút mơ màng, “Cô ấy đi mất, cả nhà cô ấy lặng lẽ đưa cô ấy đi mất!”
“Đưa đi á?” Tôi kinh ngạc khẽ hô lên, “Quan hệ giữa hai người tốt thế mà, chắc chắn quan hệ giữa hai nhà cũng tốt, trước khi đi chẳng phong thanh để lộ tin tức sao?”
“Không! Lúc đi học tôi không gặp Nhã Gia, khi tan học về nhà mới phát hiện nhà cô ấy đã người đi nhà trống.” Cố Thanh Thiên cười chua chát, “Hồi ấy tôi mới mười mấy tuổi, cả người hoang mang, không thể tin nổi họ bỗng dưng biến mất, Nhã Gia lại chẳng báo tin rồi với tôi đã biến mất…
Tôi cầu xin mẹ đi tìm bọn họ, mẹ tôi đồng ý, tìm khắp nơi, tuy nhiên vẫn không có một tin tức nào cả.
Tôi không tin nên trốn học, đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố mà vẫn chẳng thấy người đâu, bạn học cùng trường và thầy cô giáo cũng không có một ai hay biết tin về cô ấy.
Em nói có kỳ quái hay không, cả một gia đình lại có thể biến mất hoàn toàn, đến nỗi tôi tưởng chừng những ngày qua lại với nhau trước kia chỉ là giấc mộng dài, tỉnh mộng, người cũng tan biến.”
Lúc nói những lời này, giọng Cố Thanh Thiên sâu lắng đến mức tôi đau lòng. Tôi nghe ra thời điểm kia anh hoang mang và đau khổ nhường nào. Thanh mai trúc mã đột nhiên không thấy tăm hơi, nếu xét theo phương diện khác thì nói đúng ra là Cố Thanh Thiên bị đá rồi, vào lúc thanh xuân hừng hực làm sao anh có thể chấp nhận nổi?
“Tôi chán chường một thời gian rất dài, ngày nào cũng nghĩ tại sao cô ấy lại đi, chẳng phải đã hứa là cùng nhau lớn lên cùng nhau già đi rồi sao? Nhưng còn chưa kịp trưởng thành, cô ấy đã bốc hơi khỏi sinh mệnh tôi, tôi cũng chẳng có cơ hội góp mặt trong quá trình trưởng thành của cô ấy. Tôi chỉ biết tưởng tượng những gì trong hồi ức, tưởng tượng cô ấy sau này có dáng vẻ thế nào…”
Tôi đây vốn cảm thấy ấm ức và buồn bã thay anh, khi nghe đến đó, đột nhiên hiểu ra một điều. Toàn thân tôi bắt đầu lạnh run, cố dằn lại nỗi kích động khó tả, khẽ hỏi: “Vài bộ đồ anh để trong phòng cất quần áo… Và vài bộ đồ mà anh để em mặc đều…”
“Đúng, đều là tôi mua cho cô ấy.” Cố Thanh Thiên không hề giấu diếm, cứ thế nói thẳng.
Tai tôi như ù đi, cái mũi chua xót, tôi cố gắng nuốt những giọt nước mắt đang chực trào dâng. Tôi hy vọng anh thẳng thắn nhưng lại hận sự thẳng thắn ấy của anh. Nghĩ đến bộ đồ ngủ mình đang mặc trên người cũng là Cố Thanh Thiên đưa cho, đột nhiên cả người tôi ngứa ngáy không thôi.
Trong mắt anh, đáng lẽ người nên mặc bộ đồ ngủ này phải là Ôn Nhã Gia phải không? Anh hau háu khi nhìn thấy dáng vẻ của tôi vừa nãy cũng vì coi tôi như Ôn Nhã Gia sao?
Nhớ lại mỗi lần tôi mặc vào những món đồ anh chuẩn bị sẵn, anh đều trở nên kích động bất thường… Hóa ra là vì Ôn Nhã Gia!
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy như nuốt phải mấy con ruồi bọ kinh tởm. Kinh tởm quá đỗi nên tôi rất muốn cởi đồ ra ngay lập tức, ném thẳng vào mặt Cố Thanh Thiên và nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ mặc bất kỳ bộ đồ nào mà anh mua nữa đâu!
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Thiên đột nhiên lên tiếng, “Sao đột nhiên lại hư rồi? Nếu còn ngọ nguậy lung tung thì đừng trách tôi không khách sáo nhé.”
“Không, không có gì.” Tôi nằm cứng đờ, cắn răng chịu đựng cơn ngứa ran từ bộ đồ ngủ.
“Không vui à?” Cố Thanh Thiên hỏi.
Anh quả thật rất nhạy cảm, nếu anh muốn biết người khác đang suy nghĩ gì, đoán chắc không ai có thể tránh được mắt anh.
Tôi rủ mi, lắc đầu: “Không có gì mà vui hay không vui… Anh… Bây giờ anh gặp lại cô ta, không hỏi lý do năm đó cô ta đột nhiên bỏ đi sao?”
“Tất nhiên muốn hỏi.” Cố Thanh Thiên cựa mình, rút cánh tay tôi gối dưới đầu ra, sau đó nằm nghiêng nhìn tôi, “Em tò mò à?”
Tôi khó chịu toàn thân, cựa người bên cạnh anh, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với anh.
“Tò mò thay anh.” Tôi đáp trả, hai tay nắm chặt tà váy trong chăn, chỉ hận không thể xé toạc nó rồi vứt đi.
“Thật ra cũng không có gì, bố mẹ cô ấy thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi, cả nhà trốn đến nơi khác, chẳng dám liên lạc với ai hết, chỉ sợ bọn cho vay nặng lãi kia tìm được.” Cố Thanh Thiên khẽ cất giọng thản nhiên, có vẻ như đã buông bỏ chuyện cũ.
“Trốn một phát mà những mười mấy năm cơ? Mười mấy năm không thể liên lạc á?” Tôi cau mày hỏi, nghe cũng ly kỳ quá đấy.
“Không phải là không thể mà không liên lạc được!” Cố Thanh Thiên lắc đầu, “Về sau chẳng phải tôi về nhà mình sao? Mẹ tôi cũng chuyển khỏi khu chung cư kia, cũng mất liên lạc với những người ở đó. Cô ấy nói từng lén lút chạy về tìm tôi, nhưng mà không tìm được.”
Giải thích như vậy cũng đúng, song tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề, nhưng không thể nói rõ là chỗ nào.
Cố Thanh Thiên nhoẻn miệng, buồn cười nhìn tôi: “Làm sao mà mày lại nhíu chặt thế?”
Hiếm khi anh để lộ cảm xúc, tôi biết anh nhoẻn cười như vậy chứng tỏ tâm trạng hiện tại rất tốt, nói chính xác là từ khoảnh khắc gặp lại Ôn Nhã Gia, tâm trạng anh tốt hơn trước kia rất nhiều.
Chiếc váy ngủ trên người càng khiến tôi buồn bã thêm, tôi không nhịn được nói: “Tắt đèn đi, chói mắt lắm.”
“Thế à?” Cố Thanh Thiên quay người tắt đèn đầu giường, cả căn phòng chìm vào màn đêm.
Đêm đen khiến người ta cảm thấy ẩn núp chỗ nào cũng có nguy hiểm, nhưng nó cũng mang đến cho người ta cảm giác an toàn khó tả. Tôi trợn tròn mắt, nhẹ nhàng cởi bỏ đồ ngủ ném xuống đất. Tuy rằng trần trụi nằm trong chăn có chút kỳ quái nhưng cơn ngứa ngáy cũng tan biến theo chiếc váy ngủ kia, làm tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Ngủ đi.” Tôi khẽ thở dài, trở mình cố cách xa Cố Thanh Thiên hơn.
Anh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng động sột soạt, giống như cũng trở mình.
Tôi cố để tiếng thở của mình đều đều, dỏng tai lắng nghe động tĩnh từ phía Cố Thanh Thiên. Hơi thở của anh vẫn không