Tôi bị chị ấy nói đến mặt đỏ tía tai, đành quay người hỏi Niếp Niếp: “Niếp Niếp, con thấy mẹ đẹp không?”
“Xoay một vòng nào!” Niếp Niếp cất giọng ngọt ngào ngây thơ.
Tôi nhịn cười, xoay vòng tại chỗ, tà váy đến đầu gối bay bay xòe ra, Niếp Niếp lập tức vỗ tay khen: “Đẹp lắm ạ!”
Không biết tại sao tôi lại hỏi con bé, trong khi biết rõ con bé chỉ thích những chiếc váy có thể xòe xoay tròn.
Tôi lắc đầu đi tới, hôn con bé và Trạch Khôn, sau đó đứng lên hít sâu: “Được rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm đi.”
Đang lúc đưa hai đứa trẻ xuống nhà thì bỗng nghe thấy tiếng cười truyền đến từ phòng ăn, bước chân tôi hơi khựng lại.
Ở nhà họ Cố này, ngoại từ tiếng cười của hai đứa bé, đã lâu rồi tôi không nghe được tiếng cười thoải mái đến thế, gần như có thể miêu tả bằng từ nói cười rôm rả.
“Mẹ!” Niếp Niếp ngẩng đầu gọi tôi. Tôi tỉnh táo lại, cúi đầu xuống mỉm cười với con bé, dẫn bọn trẻ bước vào phòng ăn.
Trên chiếc bàn ăn to lớn, ba người nhà họ Cố cùng với Ôn Nhã Gia đã ổn định chỗ ngồi. Cố Hồng Minh vẫn ngồi ở vị trí chính giữa như cũ, một mình một chỗ, còn Điền Lam và Cố Thanh Thiên thì ngồi bên phải và bên trái ông.
Trước kia tôi toàn ngồi bên cạnh Cố Thanh Thiên, nhưng bây giờ bên cạnh anh đã có Ôn Nhã Gia, vì vậy tôi ngượng ngùng đứng im, không biết nên làm thế nào với tình cảnh hiện tại.
Xưa nay Điền Lam không ưa tôi, cho nên Cố Thanh Thiên thường bảo tôi và bọn trẻ ngồi cạnh anh, bây giờ thì sao đây? Chẳng lẽ tôi phải ngồi bên cạnh Điền Lam thật à? Hay là ngồi bên cạnh Ôn Nhã Gia? Nếu làm vậy thật, tôi cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy.
Sự xuất hiện của tôi khiến không khí trong phòng ăn thay đổi đột ngột. Cố Thanh Thiên chỉ liếc thoáng qua tôi, nụ cười mỉm nơi khóe môi lập tức biến thành một đường thẳng. Tôi biết biểu cảm này chứng tỏ anh đang mất hứng, có phải vì tôi đến nên ảnh hưởng tới mọi người không?
Tôi ngoảnh sang nhìn Ôn Nhã Gia theo bản năng. Ánh mắt tươi vui mà dịu dàng của cô ta khiến tôi tự ti và mặc cảm một cách khó hiểu. Nếu không phải đang nắm tay hai đứa trẻ, tôi đoán mình sẽ không dằn được mà bỏ chạy.
Lúc này, Điền Lam hiếm hoi lắm mới nói với tôi một lời: “Cô Đồng qua phía tôi ngồi đi.”
Tôi vô thức liếc qua Cố Thanh Thiên, nhưng không thể nhìn thấu anh đang suy nghĩ gì, đành phải dắt hai đứa trẻ qua bên Điền Lam.
“Để Trạch Khôn ngồi bên cạnh tôi.” Điền Lam nói ngay. Tôi biết bà vẫn không muốn ngồi sát tôi mà.
Chị Linh tới sắp xếp chỗ ngồi giúp mấy mẹ con tôi xong, lập tức có người giúp việc bê đồ ăn cho hai đứa trẻ. Cố Hồng Minh cất giọng trầm khàn: “Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu thôi.”
Điền Lam tiếp lời: “Nhã Gia, chào mừng con đến với gia đình này, mẹ đã bảo đầu bếp chuẩn bị khá nhiều đồ ăn ngon rồi, con nếm thử xem có thích hay không?” Dứt lời, bà quay sang nói với Cố Thanh Thiên, “Con mau gắp đồ ăn cho Nhã Gia đi, con bé là khách đấy!”
Ôn Nhã Gia e thẹn, vội vàng từ chối: “Không cần khách sáo thế đâu.”
Nói thì nói như thế nhưng Cố Thanh Thiên vẫn nghe lời gắp thức ăn cho cô ta. Ôn Nhã Gia lại đỏ mặt cám ơn: “A Thánh, cảm ơn anh.”
Khung cảnh hài hòa nhường này lại làm tôi như thể bị kim châm vào mắt, tôi cuống quýt rủ mi, bấm thật chặt vào cánh tay đang run, cố giả vờ bình tĩnh bưng bát lên bón cơm cho Trạch Khôn ăn.
Trước kia đều là chị Linh bón cho Trạch Khôn, còn tôi thì trông Niếp Niếp ăn cơm. Ôn Nhã Gia hôm nay vì né tránh, tôi chủ động nhận phần việc của chị Linh. Có lẽ Niếp Niếp ngồi bên ghen tỵ nên cũng đòi tôi bón cho. Sợ con bé ồn ào làm mọi người mất hứng, tôi đành dỗ dành con bé ngoan ngoãn im lặng thì sẽ đồng ý bón cơm cho.
Vừa bón cho Trạch Khôn vài miếng rồi lại quay sang bón cho Niếp Niếp vài miếng nữa, tôi bận đến nỗi chẳng thiết ăn uống, cũng chẳng buồn quan tâm lắng nghe những người khác đang nói gì.
Mới ăn được nửa bữa, Cố Thanh Thiên đột nhiên gọi tôi: “Đồng Kha Kha!”
Tôi chưa kịp phản ứng, còn tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu mới phát hiện anh đang cau mày nhìn tôi.
“Sao, sao vậy?” Tôi lơ ngơ hỏi.
“Để bọn trẻ tự ăn!” Anh gằn giọng, vẻ mặt có vẻ không vui.
Trạch Khôn thì không ý kiến gì, còn Niếp Niếp tức khắc kêu lên: “Mẹ bón đi mà!”
“Cố Nhất Đồng!” Cố Thanh Thiên nghiêm mặt với Niếp Niếp, “Con tự ăn đi!”
Mỗi khi anh nghiêm túc, tôi đây còn sợ hãi chứ huống chi là Niếp Niếp. Con bé dẩu môi, ấm ức nước mắt lưng tròng nhưng không dám khóc to thành tiếng, chỉ kìm nén thút tha thút thít.
“A Thánh, anh đừng dọa con bé mà, Niếp Niếp vẫn còn nhỏ.” Tôi chưa kịp nói đỡ Niếp Niếp thì Ôn Nhã Gia đã chủ động mở lời. Sau khi nhìn Cố Thanh Thiên với ánh mắt giận dỗi, cô ta mỉm cười với Niếp Niếp, “Niếp Niếp, cháu xem kìa, một mình mẹ cháu chăm sóc hai chị em cháu vất vả lắm, nếu hôm nay cháu không thích tự xúc ăn thì để cô Ôn bón cho cháu được không?”
“Đừng có nuông chiều con bé!” Cố Thanh Thiên quát lên.
Niếp Niếp nhìn Cố Thanh Thiên, cúi đầu rơi nước mắt, nũng nịu: “Con phải mẹ…”
Nhìn nước mắt con trẻ, tôi đau lòng khôn xiết, vội vàng nói: “Cứ để em trông nom con bé, không sao đâu.”
Cố Thanh Thiên trợn mắt lườm tôi một cái, vừa định nói gì đó thì Cố Hồng Minh đột nhiên mở miệng: “Niếp Niếp, sang đây với ông nội!”
Niếp Niếp ngẩng đầu lên, òa khóc: “Ông nội…”
Chị Linh và người giúp việc nhanh chóng nhấc cả người lẫn ghế đến cạnh Cố Hồng Minh. Ông cầm khăn giấy lau nước mắt cho Niếp Niếp, an ủi: “Thôi nào, đừng khóc nữa, ông nội bón cho con nhé?”
Tôi khiếp sợ nhìn Cố Hồng Minh, ông biết bón cho trẻ con từ khi nào vậy? Thậm chí cả Trạch Khôn, ông cũng chưa bao giờ chăm bẵm.
Đang lúc mọi người kinh ngạc, Trạch Khôn đột nhiên kháng nghị, giơ hai cánh tay mập mạp lên: “Ông nội…”
“Ông nội bón!” Niếp Niếp ngắt ngang, ánh mắt tha thiết mong chờ Cố Hồng Minh, giống như đang tranh giành tình cảm vậy.
Cố Hồng Minh hiếm có lúc mặt mày rạng rỡ thế này, bảo chị Linh cầm bát cơm của Niếp Niếp đến, vừa vụng về vừa cẩn thận bón cho con bé.
Không ngờ quan hệ của một già một trẻ này lại tốt đến vậy, tôi không nhịn cười nổi, liếc qua khóe mắt thấy Cố Thanh Thiên cũng đang nhìn tôi. Tôi không hiểu anh có ý gì, bèn nghi ngờ ngoảnh sang.
“A Thánh.” Ôn Nhã Gia bỗng dưng cất lời, “Không ngờ bác và Niếp Niếp thân thiết vậy, thật đáng ngưỡng mộ.”
Vì vậy, Cố Thanh Thiên không thấy tôi đang nhìn về phía anh. Anh quay sang Ôn Nhã Gia, mỉm cười gật đầu, tranh thủ lướt mắt nhanh qua tôi một cái, sau đó giục: “Ăn cơm đi.”
“Ừ, đồ ăn hôm nay ngon quá, anh nếm thử món này xem.” Ôn Nhã Gia đáp lại, còn nhiệt tình gắp thức ăn cho Cố Thanh Thiên.
Niếp Niếp không cần tôi chăm sóc nữa, cho nên tôi có thời gian ăn vài miếng. Nhưng khi nhìn hai người họ, tôi làm sao nuốt trôi. Thấy con trai ăn cũng kha khá, Niếp Niếp cũng no nê rồi, tôi đứng lên chào: “Bác Cố, Niếp Niếp và Trạch Khôn nghịch ngợm, cháu đưa bọn trẻ lên lầu trước, bác cứ thong thả ăn ạ.” Nãy giờ ông mải bón cơm cho Niếp Niếp nên cũng chưa ăn được gì nhiều.
Cố Hồng Minh gật đầu: “Đi đi.”
Chị Linh nhanh nhảu dắt Niếp Niếp đến, tôi bế Trạch Khôn, cười xã giao với Điền Lam và mọi người, xin phép rời đi.
Lên lầu, tôi thay đồ cho hai đứa trẻ xong thì có người giúp việc gõ cửa, đẩy xe đồ ăn tới.
“Đây là gì?” Chị Linh hỏi thay tôi.
Người giúp việc cười đáp: “Ngài Cố dặn đưa lên, ngài ấy bảo cô Đồng còn chưa ăn tối.”
“May là ngài Cố quan tâm.” Chị Linh cười tươi, dẫn theo mấy người đến gọi tôi, “Cô Đồng, cô xem ngài Cố vẫn để ý đến cô kìa, trong mắt ngài ấy vẫn có cô.”
Lòng tôi ấm áp, không ngờ lúc chuyện trò săn sóc cho Ôn Nhã Gia, Cố Thanh Thiên còn dành thời gian chú ý tới tôi.
“Cô Đồng, cô đấy, phải cố gắng nắm bắt lấy ngài Cố, phải sống thật tốt, nhớ đừng để người khác cướp mất!” Chị Linh chân thành khuyên.
Tôi hơi lúng túng, chẳng lẽ ý nghĩ rút lui của tôi biểu hiện rõ nét như vậy,