Trình Gia Tiên không nói quá, thật sự Hạng Chương có gặp gỡ bên ngoài, chỉ có điều không phải là Kiều Kha Nguyên mà thôi, tôi kiên trì nói tốt cho Hạng Chương như vậy chẳng qua là để mình thoải mái hơn chút, không muốn để bạn tốt biết tình cảm hơn mười năm cũng chỉ có thế.
Tính tiền rời đi, vừa ra khỏi nhà hàng, di động lại vang lên, lần này là Cố Thanh Thiên.
“Ở đâu?” Anh có vẻ rất tức giận: “Không thấy tin nhắn?”
“Thấy rồi.” Tôi không có tinh thần ứng phó với anh, trả lời hời hợt.
“Sao không gọi lại? Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với ai?” Cố Thanh Thiên gây sự.
Tôi vừa đi vừa cười giễu cợt: “Đương nhiên là với chồng rồi.”
Cố Thanh Thiên lập tức im lặng.
Tôi biết, chỉ cần tôi nhắc tới Hạng Chương một lần, trong lòng anh sẽ bị găm một cây gai, anh sẽ một cước đá văng tôi vì cái gai này.
Anh không nói lời nào, tôi cũng chẳng nói gì, di động để bên tai, đi trên đường như một kẻ ngốc.
Cũng không biết qua bao lâu, Cố Thanh Thiên mới mở miệng nói: “Cút về đây!”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Được lắm, đây là bị tôi chọc giận, định xử tôi chứ gì?
Đúng là tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Tôi tự giễu nhún nhún vai, cất di động, gọi xe chạy thẳng đến khách sạn.
Vốn tưởng rằng Cố Thanh Thiên sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ sau khi tôi về anh chỉ liếc nhìn tôi chứ không nói gì thêm.
Điều này khiến lòng tôi thấp thỏm không yên, cảm giác còn chẳng bằng nghênh đón anh sảng khoái nổi giận một trận.
Buổi tối lúc ngủ, quả nhiên anh bắt đầu trả thù, anh chê tôi bẩn, đặt tôi trong bồn tắm đầy nước, nói là muốn rửa cho tôi sạch sẽ.
Làn nước ấm tràn vào mũi, mắt, lỗ tai tôi, tôi không thể thở được, phí sức giùng giằng, đúng lúc tôi nghĩ rằng mình sắp chết đuối trong bồn tắm, anh lại kéo tôi ra ngoài, để tôi hít thở vài hơi, lại ấn tôi trở lại.
Biến thái! Tôi mắng lớn trong lòng.
Liên tiếp mấy lần sau đó, tôi bị thiếu oxy trầm trọng, gần như ngất đi.
Lúc này anh mới kéo tôi ra, đặt trên nền phòng tắm.
Tôi hớp từng hơi thở một, tứ chi vô lực duỗi trên đất, oán độc nhìn Cố Thanh Thiên.
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, cao ngạo cúi xuống nhìn tôi: “Cô nhìn tôi như vậy là có ý gì? Hận tôi?”
Tôi quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới anh.
Anh túm lấy cằm tôi, ép tôi quay đầu đối mặt anh: “Đồng Kha Kha, cô nghĩ gì tôi đều rõ, nhưng cô phải nhớ kỹ, tuy cô chọc vào tôi trước, nhưng kết thúc lúc nào là tôi quyết định!”
“Hôm nay cô đã chọc giận tôi hai lần, đừng cố gắng khiến tôi tức giận, nếu không tôi không dám chắc lần sau có lấy mạng cô hay không, hoặc là ném thẳng cô cho Nhạc Long, ít nhất trong mắt anh ta, cô còn đáng vài đồng.”
Giọng của anh lạnh thấu xương, ánh mắt hung ác nham hiểm khiến tôi không dám nhìn thẳng.
Tôi biết, anh không đùa, vì một kẻ biến thái sẽ không nói đùa, chỉ biết tổn thương người khác, hại người khác.
Tôi hít một hơi thật sâu, vẫn có chút run rẩy nói: “Biết, biết rồi…”
Cố Thanh Thiên hài lòng buông tay ra, đứng dậy lạnh lùng nói: “Hy vọng cô biết thật! Đứng dậy, tắm táp sạch sẽ năm lần rồi lên giường.”
Anh nói xong liền xoay người ra ngoài, tôi chật vật ngồi dưới đất, mãi một lúc mới bám lấy bồn tắm bên cạnh, miễn cưỡng đứng dậy.
Tắm năm lần, kỳ cọ năm lần, tôi ngoan ngoãn tự tắm theo lời Cố Thanh Thiên xong mới chậm rãi ra khỏi phòng tắm.
Cố Thanh Thiên dựa vào đầu giường, cầm quyển sách trong tay, đèn ngủ màu hoàng hôn chiếu sáng anh, dát lên một lớp ánh sáng ấm áp, khiến anh thoạt nhìn rất dịu dàng, rất đáng tin.
Đáng tiếc, tôi biết rõ người đàn ông này lạnh lùng, đáng sợ đến mức nào, bộ dạng trước mắt của anh chẳng qua là vẻ giả dối.
Tôi từ đuôi giường đi vòng qua bên kia giường, rón rén bò lên giường, tiến vào trong chăn.
Giường chỉ có một chăn, điều này khiến tôi rất không quen, từ khi kết hôn với Hạng Chương tới giờ, tuy hai người chúng tôi chung một chiếc giường nhưng đều ngủ xa nhau, mỗi người một chăn, theo lời hắn nói, như vậy sẽ không giành chăn, không đánh nhau, ngủ sẽ ngon hơn.
Vừa mới kéo chăn che mình, Cố Thanh Thiên từ trong chăn lấn sang: “Cởi sạch!”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đã bỏ sách trong tay xuống, anh đưa lưng về phía đèn ngủ, sắc mặt tối đen khó hiểu, lòng tôi đột nhiên thấy hoảng.
Luống cuống cởi thắt lưng áo choàng, cởi hẳn ra, vừa nằm xuống, Cố Thanh Thiên đã sáp tới.
Tôi đột nhiên cứng đờ, cắn răng, vội nhắm mắt lại.
Đồng Kha Kha, mày chính là một xác chết, mày không có cảm giác, tôi cứ liên tiếp nói với mình.
Có lẽ là thấy được sự chống cự tiêu cực của tôi, cánh tay Cố Thanh Thiên ôm lấy tôi từ phía sau nháy mắt gia tăng lực, như đang nghiêm phạt tôi vậy.
Thịt trước ngực bị anh dùng sức ấn như muốn dán vào lồng ngực, tôi nhíu nhíu mày, mím môi chịu đựng, anh khiến tôi rất đau nhưng tôi lại thích đau, đau sẽ khiến tôi tỉnh táo, nhỡ ký anh là ai, không chìm đắm vì anh.
Lúc này, anh dùng sức xoay tôi lại, tôi không thể không đối mặt với anh.
“Đồng Kha Kha, cô cho rằng như vậy thì có thể trốn tránh?” Anh ở bên cạnh giễu cợt.
Tôi nhắm mắt lại, không nghe, không nhìn, không trả lời.
Lực trên người nới lỏng, tay anh khẽ mở ra, bờ môi anh từ tai tôi trượt xuống.
Trong lòng tôi căng thẳng.
“Cô sẽ cầu xin tôi.” Bờ môi mỏng hơi lạnh của anh đảo qua vành tai tôi, than nhẹ bên tai tôi.
Tôi lập tức đoán được anh muốn làm gì, hai tay khẩn trương giữ lấy thành giường, thớ thịt toàn thân căng thẳng.
Tôi nghe thấy tiếng cười thật thấp của anh, như đang cười nhạo sự phản kháng của tôi.
Chịu đựng, Đồng Kha Kha! Tôi ra lệnh cho mình.
Nhưng Cố Thanh Thiên là một ác ma, anh hình như biết động vào chỗ nào của tôi sẽ khiến tôi mẫn cảm, không ngừng khiêu chiến cực hạn của tôi.
Hôn nhẹ bên tai tôi, sự tê dại truyền đến xương quai xanh…
Môi anh chầm chậm từ lạnh trở nên nóng, từ từ, hôn thẳng một đường.
Hơi nóng hừng hực phả trước ngực tôi, tôi nhắm mắt lại nhưng hình như vẫn có thể nhìn thấy anh vùi đầu trước ngực tôi, không ngừng hôn khiêu khích.
Tôi chung quy không khống chế được khẽ run lên.
Cố Thanh Thiên lại cười một tiếng, trò đùa trắng trợn này khiến tôi hận không thể đập đầu tự tử.
“Đồng Kha Kha, cô còn có thể nhẫn