“Rốt cuộc em sao vậy? Có phải mấy người đó lại ép em uống rượu?” Hạng Chương đoán bừa.
“Sau này chúng ta không uống nữa, anh nghĩ cách điều em đến văn phòng nhé? Tuy lương hơi thấp, nhưng không cần xuất đầu lộ diện, cũng không cần cả ngày uống say mèm nữa.”
“Giờ ít nhiều anh cũng là phó phòng, tiền lương tăng, em cũng không cần cực khổ như vậy nữa, được không?”
Hạng Chương vừa nói vừa đỡ tôi ngồi xuống sofa.
Tôi có chút động lòng.
Trước đây cùng đồng nghiệp chạy tới chạy lui, uống chút rượu không vấn đề gì, nhưng lần này gặp phải người như Nhạc Long, tôi có hơi sợ.
“Có thể điều không? Có ảnh hưởng xấu đến anh không?” Tôi nhìn hắn với bộ dạng đáng thương.
Hạng Chương mỉm cười sờ đỉnh đầu tôi: “Ngốc ạ, chỉ cần muốn thì luôn có cách.”
“Cách gì?” Tôi có chút mơ hồ.
“Giao cho anh, em chịu đựng thêm một thời gian nữa, nếu thật không được thì em từ chức, từ từ tìm một công việc thích hợp khác, dù sao giờ anh cũng nuôi nổi em mà.” Hạng Chương vỗ ngực nói.
Tôi gật đầu, ôm cánh tay hắn cọ cọ: “Chồng, em dựa cả vào anh đấy.”
Hắn vỗ vỗ tôi, rút cánh tay lại: “Ngoan, em vừa về, ở nhà nghỉ ngơi chút đi, anh đi mua đồ về làm món ngon cho em.”
Hạng Chương đi rồi, tôi cất hành lý xong sau đó đến phòng tắm, cởi đồ soi gương cẩn thận.
Vết đỏ, dấu răng, vết bầm tím…
Tên súc sinh Cố Thanh Thiên!
Tôi mở nước nóng, kỳ cọ sạch sẽ mấy lần từ đầu đến chân, mãi đến khi chính mình cũng không ngửi thấy mùi cỏ xanh nữa thì mới mặc nghiêm chỉnh rời khỏi phòng tắm.
Mấy ngày nay bị Cố Thanh Thiên đùa bỡn không nghỉ ngơi tốt, tôi nằm xuống rất nhanh đã ngủ.
Lúc Hạng Chương gọi tôi dậy, tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, ngửi được mùi thơm thức ăn mới cảm thấy mình rất đói bụng.
“Ăn xong ngủ tiếp.” Hạng Chương nói với tôi.
Tôi đứng dậy đến phòng tắm rửa tay rửa mặt, sau đó đến phòng khách dùng cơm với Hạng Chương.
Sườn non kho tộ, thịt dê nướng bột, súp lơ xào, súp trứng rong biển, cơm, bữa cơm nhà bình thường còn ngon hơn gấp trăm ngàn lần so với trong nhà hàng.
Tôi ăn ngấu nghiến hai bát cơm, Hạng Chương đau lòng nhìn tôi: “Đừng vội, nếu muốn ăn mai lại nấu cho em, dù sao giờ chúng ta cũng mới ăn.”
“Ừm.” Tôi ôm cái bụng no tròn ngồi trên ghế gật đầu.
Bình thường hai chúng tôi về nhà đều là một món mặn, một món canh, hôm nay ba món mặn một món canh quả thực phong phú hơn nhiều, tôi thích.
Ăn no xong hắn ngồi trên sofa xem đá bóng, tôi đi lại trong phòng tiêu hóa thức ăn một chút.
Chuông điện thoại vang lên, hắn cũng không quay đầu lại nói: “Mẹ gọi em này.”
Tôi giật mình, đi tới nghe điện thoại: “Alo, mẹ…”
“Kha Kha à, công tác về rồi ư? Có mệt không?” Giọng mẹ dịu dàng muốn chết.
Tôi hé miệng nhìn bóng lưng Hạng Chương, trả lời: “Không mệt ạ, ngủ một buổi chiều, tối Hạng Chương còn làm đồ ăn ngon nữa.”
Nghe thấy tôi nhắc tên hắn, Hạng Chương quay đầu liếc nhìn tôi, tôi cười với hắn, hắn thấy không có chuyện gì lại quay đầu xem tivi tiếp.
“Tiểu Chương nhà mình rất biết thương người.” Mẹ chồng tuy đang cười, nhưng tôi có thể nghe ra sự ghen tị của bà.
Âm thầm thở dài, tôi nghĩ bà lại bắt đầu kiểu cũ rồi, liền ngậm chặt miệng lại.
Quả nhiên, bà căn bản cũng không muốn nói gì với tôi, dứt khoát nói: “Kha Kha, công việc này của con quá dở rồi, động một tí là đi công tác, thế thì làm sao mà yên tâm sinh em bé với Tiểu Chương được? Con phải biết là cơ hội sinh con cũng chỉ mấy ngày này, con đi chuyến này thì bỏ lỡ rồi, chớp mắt cái đã qua cả tháng rồi, con nói có đúng không?”
“Có điều mẹ tính giúp con, hôm nay con về thật đúng lúc, vừa khớp với ngày rụng trứng của con, con cố gắng giữ lấy Tiểu Chương, nghe thấy không?”
Tôi hơi nóng mặt, cho dù là mẹ ruột tôi khi còn sống tôi cũng không nói chuyện riêng tư như vậy với bà.
“Mẹ…”
“Xa cách thì mới nhớ nhung, cha mẹ đợi tin tốt của hai đứa. Kha Kha, không phải mẹ nói con, Tiểu Chương nhà ta trung thực, bình thường cũng chủ động nhiều chút, mua thêm vài bộ quần áo đẹp đẹp, đừng mặc xám xịt suốt ngày, giờ Tiểu Chương ít nhiều cũng là lãnh đạo, con không thể làm mất mặt nó biết chưa hả?”
Mẹ chồng nói càng ngày càng hỗn loạn, nhưng thật ra trọng điểm tóm lại đó chính là sinh con! Sinh con!
Khó khăn lắm đợi đến lúc mẹ nói xong, tôi khách sáo tạm biệt bà.
“Mẹ nói gì thế?” Hạng Chương hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm tivi.
Tôi có chút ngượng ngùng nói: “Mẹ nói giờ anh là lãnh đạo rồi, bảo em mua vài bộ quần áo đẹp đẹp, ra ngoài đừng khiến anh mất mặt.”
“Đừng nghe mẹ!” Hạng Chương nói: “Bình thường em ăn mặc cũng đẹp lắm rồi, không cần phải đổi.”
Tôi gật đầu qua quýt, không biết có nên nói lại với hắn lời của mẹ không.
“Đúng rồi, lúc anh về đến nhà hình như nghe thấy chuông điện thoại của em.” Hạng Chương đột nhiên nói.
Trong lòng tôi hơi giật mình, vội vàng tới bàn tivi lấy di động trong túi ra.
“Là Gia Tiên hỏi em đã về chưa.” Tôi cầm di động giải thích.
Hạng Chương gật đầu: “Ừ.”
“… Em về phòng nghỉ ngơi trước đây?”
“Được.” Hạng Chương vẫn nhìn tivi không chớp mắt mà nói.
Tôi cầm di động đi nhanh về phòng ngủ, lúc đóng cửa lại, tim đập cực nhanh.
Trong di động đâu có tin nhắn của Trình Gia Tiên, wechat chỉ có một tin chưa đọc, đến từ Cố Thanh Thiên.
Hai từ ngắn gọn: trả lời.
Tôi do dự có nên trả lời anh hay không, không trả lời lại sợ anh sẽ dây dưa không rõ.
“Có chuyện gì sao?” Tôi do dự mãi, vẫn là trả lời anh.
Dường như trong nháy mắt, tin nhắn của Cố Thanh Thiên liền truyền đến: ba tiếng đồng hồ, Đồng Kha Kha, cô giỏi lắm.
Tôi nhìn kỹ, thời gian anh gửi tin không phải là vừa đúng ba tiếng sao?
“Em đang ngủ.” Tôi giải thích.
Bên kia im lặng một hồi.
Đúng lúc tôi cho rằng Cố Thanh Thiên sẽ không liên lạc lại cho tôi, tin nhắn của anh lại hiện lên: Đồng Kha Kha, cô đúng là không biết xấu hổ, đừng quên tôi đã nói gì với cô!
Tôi sửng sốt mấy giây, lập tức hiểu ý của anh, chắc là anh tưởng rằng tôi ngủ với Hạng Chương.
Nếu nói không biết xấu hổ, ai có thể không biết xấu hổ bằng anh cơ chứ?
Tôi tức đến mức thở không ra hơi,