Lúc đang thấp thỏm, Cố Thanh Thiên đột nhiên nói: “Đứng đó làm gì? Mau ăn đi.”
Tôi lập tức ngồi vào chỗ của tôi, vừa muốn ăn, anh ta đột nhiên quét qua cái đĩa trước mặt tôi, sau đó nhìn tôi một cái: “Cô đây là…”
“À, anh không phải chỉ ăn lòng đỏ thôi sao? Vừa hay tôi chỉ thích ăn lòng trắng.” Tôi nịnh nọt cười với anh ta, muốn anh ta biết tôi không phải cái gì cũng sai, ít nhất đò thừa của anh ta tôi có thể ăn.
Anh ta kinh ngạc nhìn tôi một cái: “Cô cũng không ăn lòng đỏ.”
Cũng?
Tôi sửng sốt một chút, gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, không ăn, từ nhỏ đã không thích ăn.”
Muốn nói từ nhỏ đến lớn tôi ghét nhất đồ ăn, nhất là lòng đỏ trứng, rán thì tanh, luộc thì không chỉ tanh mà còn nghẹn, trừ canh trứng vì tôi vì không còn cách nào lựa lòng đỏ ra nên đành ăn, nhưng trứng rán và trứng luộc thì tôi nhất định không đụng vào lòng đỏ.
Cố Thanh Thiên không nói gì nữa, im lặng dùng bữa sáng.
Anh ta nhất định là tiếp nhận sự dạy dỗ tốt, lúc ăn từng thìa cháo lại không phát một tiếng nhỏ nào.
Tôi nhìn rất gấp, con người như tôi, nhịp điệu cuộc sống công việc bận rộn, đâu có thời gian ăn từng thìa cháo? Chúng tôi đều bê bát cháo đổ hết vào miệng được không?
Nhưng anh ta chậm như vậy, tôi cũng không thể bê bát lên húp được, đành phải học theo dáng vẻ anh ta, ăn từng thìa một, ăn xong thì cháo cũng đã nguội hết rồi.
Đúng là quái lạ, như vậy có gì tốt chứ?
Cố Thanh Thiên từ từ ăn xong rồi đứng dậy rời đi, tôi giống như bảo mẫu, lập tứ dọn dẹp bát đĩa rửa sạch, lau khô cất đi.
Lúc tôi lau khô tay xong đi ra khỏi nhà bếp, Cố Thanh Thiên cũng đã thay bộ khác đi ra ngoài.
Tim tôi đập loạn xạ, chạy ra đón: “Cố tổng, anh phải đi làm sao?”
Anh ta không thèm để ý tôi đi luôn ra cửa, tôi thấp thỏm đi theo sau, suy nghĩ lại, nghĩ rằng nhân lúc anh ta mở của thì chạy thoát, hay là cầu xin anh ta để anh ta mềm lòng để tôi đi?
Không đợi tôi nghĩ xong cách, anh ta đứng lại ở cửa, ấn vào cửa phòng “tích tích” vang lên, cửa mở ra.
Âm thanh đó như tiếng nhạc réo rắt.
Trong lòng tôi bị kích động, hận không thể đẩy anh ta một cái rồi chạy thoát.
Lúc chân tay tôi muốn hành động thì Cố Thanh Thiên đột nhiên quay lại nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng: “Hôm nay cô ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, nhớ gọi cho thư ký Lương xin nghỉ.”
Hả?
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, không hiểu rõ đây là điệu gì.
Coi như vui vẻ thất thường, cũng không thể thay đổi nhanh như vậy được, tôi có chút không thích ứng được.
“Cô định mặc như vậy ra ngoài sao?” Anh ta nhìn ngực tôi, giễu cợt nói.
Được rồi, vừa mới chỉ là ảo giác, loại người như Cố Thanh Thiên sao có thể treo cùng hai chữ “nhẹ nhàng” được chứ?
Tôi cúi đầu nhìn mình, ăn mặc như vậy, chỉ sợ một động tác mạnh đã bị hở hết ra rồi, nên tôi không cam lòng.
“Tôi về nhà trước để thay quần áo.” Tôi nhỏ giọng nói.
Trả lời tôi là tiếng Cố Thanh Thiên đóng sầm cửa.
“Cố tổng!” Tôi gọi to, vội vàng giữ cửa, vừa kéo vừa mở nhưng cửa không hé mở.
Tên khốn nạn này!
“Cố tổng! Anh mở cửa đi! Mở cửa!” Tôi đập cửa cầu xin, đập đến nỗi hai tay tê dại, tôi biết anh ta sẽ không mở cửa.
Ghé vào cửa, hận vô cùng, chửi mắng ầm lên: “Cố Thanh Thiên, đồ khốn nạn!”
Cho dù tôi có mắng anh ta khô cả mồm cũng chẳng ích gì.
Ngượng ngập quay về phòng khách, lúc đang không biết làm gì mới tốt, điện thoại kêu lên, là Hạng Chương gọi.
Tôi có thể đoán được anh ấy nói gì, hít một hơi sâu, nhận điện thoại.
“Chồng…”
“Kha Kha, mau dậy đi! Đi làm không thì muộn mất, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên sau khi đổi việc, phải để lại ấn tượng tốt cho Cố tổng biết không?”
Tôi trả lời: “Em biết, em dậy rồi.”
“Vậy sao em không nghe điện thoại nhà?” anh ấy nghi ngờ hỏi.
“Em… Em đang ở chỗ Gia Tiên, anh không ở nhà, cô ấy gọi em đến ở với cô ấy vài hôm.” Giọng nói dối của tôi ổn định.
Hạng Chương im lặng một lúc, trong lòng tôi có chút giả dối: “Sao thế? Anh không vui sao?”
“Không.” Hạng Chương không thừa nhận, nhưng tôi biết hắn không vui, tôi cũng im lặng.
Nếu là trước kia, tôi sẽ nói: “Chồng, anh đừng giận, sau này em sẽ không ở nhà Gia Tiên nữa.”
Hiện tại tôi không dám nói câu này, bời vì nói xong tôi càng không có cách giải thích hành tung của mình.
Một lát sau, Hạng Chương nói sâu xa: “Kha Kha, em đến nhà Gia Tiên anh không có ý kiến gì, nhưng đến nhà người khác ở…”
Anh ấy dừng một chút, đột nhiên thở dài: “Thôi, thực ra cũng không sao, em muốn ở thì cứ ở đi. Hơn nữa bây giờ chúng ta đã thăng chức rồi, thu nhập cũng cao, cũng không kém cạnh gì cô ấy, em có thể đứng thẳng người trước mặt cô ấy.”
Lời nói này khiến tôi như lọt vào trong sương mù, từ lúc nào tôi lại không đứng thẳng người trước Gia Tiên chứ?
“Được rồi, không sao, em mau đi làm đi, ở nhà cô ấy cũng được, nhưng đừng học cô ấy ra ngoài đến đêm, cô ấy không có công việc, là một con ký sinh trùng, nhưng em là người đi làm.” Anh ấy dặn dò.
Tôi nghe lời anh nói mà có chút chói tai, lại không tiện nói gì, vâng vâng dạ dạ trả lời anh mấy câu, tạm biệt sau rồi tắt máy.
Nói thật, về việc tôi chơi với Trình Gia Tiên, Hạng Chương rất ít nói gì, đây có lẽ là lần đầu hắn nói nhiều như vậy, cũng là lần đầu hắn tỏ rõ sự coi thường của mình với Trình Gia Tiên.
Anh ấy nói Trình Gia Tiên là ký sinh trùng!
Thế nhưng anh lại cảm thấy chúng tôi không thể ngẩng cao đầu trước mặt Trình Gia Tiên.
Lần đầu tiên tôi thấy có lẽ là Hạng Chương tự ti.
Kỳ thực là cần thiết sao, mỗi người có một cuộc sống riêng, nhà Trình Gia