Tuy tất cả quần áo phong cách cũng được, nhưng đều không phải là cùng một số đo, bộ nhỏ nhất rõ ràng là số đo của học sinh trung học mới mặc được.
Tôi chần chừ, lại cẩn thận nhìn lại một lần nữa, phát hiện những bộ quần áo này đúng là sắp xếp từ nhỏ tới lớn, từ trẻ trung ngây thơ cho đến trưởng thành giàu có, giống như quá trình lớn lên của một cô gái.
Tôi lạnh sống lưng, trong lòng thấy rờn rợn.
Tiếng tin nhắn vang lên, làm tôi giật mình làm rơi quần áo cầm ở tay xuống đất, run rẩy lấy điện thoại trong tủ, thấy tin nhắn của Cố Thanh Thiên: Sững ra làm cái gì!
Tôi không dám trì hoãn nữa, cũng sợ bản thân tiếp tục nghĩ nhiều, tôi vội vàng lấy một bộ quần áo ra, vào phòng vệ sinh thay đồ.
Biết Cố Thanh Thiên đang nhìn, tôi càng khó chịu, thậm chí chơi game cũng không yên tâm, liên tiếp thua mấy lần, tiêu hao thể lực, tôi bực dọc vứt điện thoại sang một bên, đứng dậy vào phòng bếp làm đồ ăn.
Một ngày cứ vậy mà trôi đi, buổi tối lúc Cố Thanh Thiên về, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối, có cơm canh rau, còn mùi vị anh ta có hài lòng hay không thì không trong sự cân nhắc của tôi.
Anh ta thay giày ở cửa rồi đi vào, tay xách mấy cái túi giấy, ném về phía tôi: “Của cô đây.”
Của tôi?
Tôi hiếu kỳ cầm lên xem, là một bộ quần áo, mà vừa nhìn là biết gu của tôi, rất giống âu phục màu xám đậm đi làm, áo sơ mi xám nhạt…
So với quần áo của tôi trước kia càng giống màu xám hơn.
“Cố tổng…” Tôi không khỏi kinh ngạc nhìn anh ta.
“Quần áo của cô không phải hỏng rồi sao, đền cô đấy.” Nét mặt anh ta không đổi.
Tôi vui trong lòng: “Thế ngày mai tôi có thể về đi làm được chứ?”
Anh ta gật đầu.
Trời ơi, đây quả thực là tin tốt nhất mà tôi nghe được trong hai ngày nay.
Tôi bỏ đồ trong tay xuống, ngồi bên cạnh bàn ăn, nhìn anh ta nói: “Cố tổng, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với anh, đợi ăn xong, anh bớt chút thời gian nói chuyện với tôi được không?”
“Chuyện gì, nói đi.” Anh ta cầm đũa lên, rõ ràng muốn vừa ăn vừa nói chuyện với tôi.
“Vậy được rồi.” Tôi hít một hơi sâu, ngồi thẳng người nói: “Cố tổng, là như này, tôi hy vọng giao dịch giữa chúng ta phải hoàn toàn được bảo mật, không hy vọng có người khác biết, càng không muốn đồng nghiệp phát hiện.”
“Hôm nay anh đột nhiên để thư ký Lương gọi điện cho tôi, đã làm cho cô ta nghi ngờ, cô ta trực tiếp hỏi tôi có phải là có quan hệ gì với anh.”
“Tôi hy vọng chuyện này sẽ không tiếp tục xảy ra nữa, mỗi ngày anh để tôi đi làm đúng giờ, để tôi như một nhân viên bình thường không để người khác chú ý, có được không?”
Tôi tha thiết nhìn anh ta, đợi câu trả lời của anh ta.
Cố Thanh Thiên hờ hững nhìn tôi: “Cô muốn bàn điều kiện gì với tôi?”
“Không phải, không phỉa điều kiện, là… là điều khoản!” Tôi lắp bắp, nhanh chóng nói: “Cố tổng, tôi rất cảm tạ anh đã cho chồng tôi cơ hội thăng chức tăng lương, tôi cũng biết anh chỉ là nhất thời rung động với tôi, rất nhanh anh sẽ tỉnh lại thôi.”
“Cho nên tôi thấy chúng ta có phải nên ra một điều khoản gì đó trong giao dịch không, ví dụ như giữ kín giúp nhau, không để bị người khác phát hiện, và thời gian giao dịch trong bao lâu…”
“Anh xem, tôi đã nhận giao dịch rồi, vì vậy nên có một điều khoản cụ thể ràng buộc lẫn nhau, như vậy cũng tốt cho anh và tôi, dù sao thân phận của anh cao hơn tôi, gây ra chuyện gì xôn xao không phải cũng bất lợi cho anh sao?”
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi nói hết.
“Đồng Kha Kha, có phải cô còn đánh máy bản hợp đồng chờ chữ ký của tôi sao?”
“Không có không có! Uầy… Cố tổng, anh thấy hợp đồng tương đối ổn không? Tôi có thể đi in ngay.” Tôi lấy lòng nói.
Anh ta nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc: “Cô còn làm thật sao?”
“Cố tổng, ý anh là sao?” Tôi bị thái độ của anh ta làm cho hoang mang.
Cố Thanh Thiên đặt bát đũa xuống, nhìn tôi nói: “Tôi hiểu ý của cô rồi, như vậy cũng tốt.”
“Hợp đồng gì không cần, nhưng quy tắc nhất định phải đặt ra!”
“Bắt đầu từ ngày mai, cô có thể đi làm bình thường, không có trường hợp đặc biệt, không cần chủ động gọi cho tôi, nếu như muốn tìm cô, tôi sẽ chủ động liên lạc với cô.”
“Đây là quyền lợi của cô, còn nghĩa vụ của cô là thỏa mãn yêu cầu của tôi, chỉ cần tôi muốn cô tới đây, tôi không biết cô dùng bất kì lý do gì, đều phải lập tức qua đây, hiểu chưa?”
Điểm này có chút quá đáng? Vừa rồi còn thầm vui, bây giờ không ngừng tôi cau mày.
Lúc Hạng Chương đi công tác còn nói được, lúc hắn ở nhà tôi nào có nhiều lý do để chạy ra ngoài chứ?
“Cố tổng…”
Tôi định nói, anh ta đột nhiên cắt đứt lời tôi: “Cô không cần phải tìm cớ gì, muốn yên tâm làm việc ở công ty thì ngoan ngoãn đồng ý, nếu không tôi đảm bảo trong ba ngày, lời đồn về cô đều truyền ra cả công ty.”
“Dù sao… cô không phải là thư ký đầu tiên cũng không phải cuối cùng muốn lên giường của tôi.”
Tôi trố mắt nhìn anh ta, mặc dù biết anh ta rất đáng ghét, nhưng không biết anh ta lại đáng ghét đến như vậy.
“Còn nữa, cô đã thừa nhận giao dịch này, cũng chấp nhận giao dịch, nên làm gì trong lòng thì nên rõ, đừng để đến lúc lên giường mới tỏ ra ngây thơ trong sạch, không cảm thấy nực cười sao?”
Anh ta cười mà như không nhìn tôi, thâm ý trong mắt anh ta khiến tôi sởn tóc gáy, cảm giác từ sống lưng xuống xương cụt lại có chút tê dại.
Tôi không muốn mua dây buộc mình?
Vốn dĩ chỉ cần tôi không mở miệng nói muốn, thì anh ta tuyệt đối sẽ không cưỡng ép tôi, nhưng bây giờ tôi chấp nhận giao dịch, còn chủ động đưa ra giao dịch với anh ta, tôi cũng đành trao thân cho anh ta.
Tôi sững sờ, không cam lòng.
Tôi kiên trì lâu như vậy không phải là vì như vậy!
Tôi còn chưa trao cho Hạng Chương, chỉ có Hạng Chương mới có thể khiến tôi tự nguyện trao thân!
“Sao? Đổi ý rồi sao?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng cười.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi… Cố tổng, anh cho tôi thêm thời gian đi, tôi… tôi cần thích ứng…”
Có thể