Tôi ngẩng đầu, thấy Lương Hảo Ly mặt giận đến đỏ bừng, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào tôi mắng.
Tôi cảm thấy…
Để cô ấy mắng cũng tốt đấy chứ.
“Đồng Kha Kha tôi cảnh cáo cô, lần này tuy Cố tổng xem như cô mới nhậm chức không hiểu gì mà bỏ qua cho cô, nhưng nếu cô còn có lần sau nữa thì sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Cô tự mình gây chuyện thì không sao, nhưng đừng làm liên lụy đến những người khác trong phòng thư ký chúng ta!”
Đây thật là trời không tuyệt đường người!
Tôi kích động đến mức lệ nóng quanh tròng, gật đầu như giã tỏi: “Vâng! Tôi biết rồi! Thư ký Lương yên tâm, về sau tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, tuyệt đối sẽ không gây ra rắc rối như vậy nữa, tôi thề!”
Tôi đưa ba ngón tay lên thề với trời, thư ký Lương dở khóc dở cười trừng mắt nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, sau này cô cẩn thận hơn chút đi! Lần này là Cố tổng khoan dung độ lượng, nếu không theo chế độ của công ty, tôi cũng thoát khỏi liên quan!”
“Thư ký Lương, cô yên tâm, tôi…”
Tôi thế nào còn chưa nói hết, trong phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng Cố Thanh Thiên: “Không đi làm còn làm gì đấy?”
Giọng nói ấy khiến tôi và Lương Hảo Ly cùng run lên, không hẹn mà cùng xoay người đối mặt với Cố Thanh Thiên.
Anh ta cầm áo khoác, dáng vẻ như phải đi ra ngoài.
“Cố tổng! Xin lỗi đã quấy rầy đến anh, tôi đang dạy quy củ cho Đồng Kha Kha.” Lương Hảo Ly một mực cung kính nói: “Anh muốn đi ra ngoài sao? Ba giờ rưỡi chiều anh phải gặp mặt Nghê tổng của Thái Hoa.”
Tôi đứng đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không muốn học theo bộ dạng xin lỗi của Lương Hảo Ly, cả chuyện này, người khởi xướng chính là Cố Thanh Thiên, vậy mà anh ta còn bày ra vẻ mặt quang minh chính đại.
“Ừ.”
Tôi nghe thấy Cố Thanh Thiên đáp lời: “Tôi đi ăn chút gì đó, trước ba giờ sẽ về.”
“Vậy à…” Lương Hảo Ly xin lỗi cười cười: “Là tôi quá lo lắng, tôi giúp anh ấn nút thang máy.”
Nói xong, cô ấy đi đôi giày cao gót chừng tám tấc chạy đi giúp Cố Thanh Thiên ấn nút xuống lầu.
Thang máy mở ra, Cố Thanh Thiên đi nhanh vào thang máy rời đi.
Tôi theo bản năng che bụng, bụng đã đói xẹp lép rồi, tôi bị anh ta hại còn chưa ăn trưa nữa!
Nhưng người ta là ông chủ, có thể ra ngoài ăn cơm trong giờ làm việc, một nhân viên quèn như tôi không có loại ưu đãi này.
Thấy Lương Hảo Ly không tóm lấy tôi mắng mỏ nữa, tôi ngồi lại chỗ của mình, cầm lấy tài liệu của Cố Thanh Thiên, xem lại lần nữa, tranh thủ thuộc hết.
Sau khi trở về, Lương Hảo Ly thấy tôi tốn công như vậy cũng không nói gì nữa.
Chưa đến ba giờ Cố Thanh Thiên đã quay lại, đám người Lương Hảo Ly bắt đầu bận rộn chuyện Cố Thanh Thiên và Nghê tổng của Thái Hoa gặp mặt.
Thừa dịp không ai chú ý, tôi chạy vào phòng trà nước, lại nói tiếp, tập đoàn Thiên Hoa đối xử với công nhân viên chức rất tốt, thường chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, đồ ăn kèm với trà, tôi chuẩn bị lấy ra lấp đầy bụng.
Kéo túi bánh bích quy, cầm túi sữa chua, tôi núp đi bỏ vào trong miệng.
“Đồng Kha Kha, cô đang làm gì?”
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu của Lương Hảo Ly, không thua gì tiếng sấm vang lên giữa ngày nắng.
Tôi “phụt” một tiếng phun sữa chua trong miệng ra, ho khan liên tục, vội vàng lau lung tung một cái, quay lại: “Thư ký Lương…”
“Cô đang làm gì đó? Còn không mau mang trà lên. Nhanh lên nhanh lên!” Cô ấy vội vã la lên một tiếng rồi quay đầu đi.
Nghe tiếng cô ấy như đòi mạng vậy, tôi cũng không dám thờ ơ, ném đồ ăn vụng đi, tôi lấy dụng cụ pha trà từ trong tủ ra, rót trà rồi bưng ra.
Các đồng nghiệp cũng không ở đây, tôi chỉ có thể tự bưng vào phòng khách.
Trong phòng khách, ngoại trừ Cố Thanh Thiên và hai thư ký, còn có một người đàn ông già khoảng hơn năm mươi tuổi, chắc là Nghê tổng mà bọn họ nói tới, tôi cẩn thận đặt chén trà trước mặt ông ta, lại bưng một chén đặt trước mặt Cố Thanh Thiên.
Lúc khom lưng đặt chén trà, tôi thấy Cố Thanh Thiên liếc mắt nhìn tôi, sau đó nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt hung ác nham hiểm, tôi hơi hoảng hốt, mù mờ nhìn Lương Hảo Ly, lại thấy cô ấy cũng nhíu mày trừng mắt nhìn tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là cúi đầu nhìn trước ngực mình, lẽ nào lúc khom lưng bị nhìn thấy?
“Thư ký Lương, thư ký Lưu, hai người đưa Nghê tổng đi tham quan bộ phận kỹ thuật của chúng ta một chút đi.” Cố Thanh Thiên ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, mặt không đổi sắc ra lệnh.
Lương Hảo Ly bỗng chốc đứng lên, khách sáo cười với Nghê tổng, nói: “Nghê tổng, bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Thiên Hoa chúng tôi chính là nơi tập trung những tinh anh kiệt xuất nhất, ưu tú nhất hai năm qua…”
Cô ấy vừa nói vừa dẫn Nghê tổng ra khỏi phòng khách, Lưu Tùng Nguyên ôm bản ghi chép, đồng tình liếc mắt nhìn tôi rồi cũng đi theo ra ngoài.
Đnag yên đang lành, giờ sao vậy?
Tôi theo bản năng muốn chạy trốn: “Cố tổng, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi làm việc trước.”
Anh ta từ trên ghế sofa đứng dậy, rút khăn giấy trên bàn đưa tới trước mặt tôi.
Tôi nhíu mày, đầu óc mơ hồ nhìn anh ta.
Thấy tôi không nhận, anh ta căng khóe miệng, đột nhiên dán lại gần tôi, một tay đè chặt tôi, một tay lau miệng tôi.
“Làm gì vậy?” Tôi quýnh lên muốn đẩy tay anh ta ra.
“Đồng Kha Kha, sữa chua ngon, hay là tôi ngon.” Anh ta nắm cằm tôi, môi dán lên môi tôi, nhẹ giọng hỏi.
Hơi thở nóng hừng hực phun trên mặt tôi, hơi ngứa, anh ta vứt khăn giấy đi, bắt lấy nơi mềm mại của tôi cách lớp quần áo.
Tôi giật mình, dùng sức đẩy anh ta ra, liên tục lùi về phía sau.
“Cố tổng! Bây giờ là giờ làm việc, xin tự trọng.”
Ngày hôm nay anh ta đã vượt khuôn phép hai lần rồi! Anh ta chắc cũng biết tôi sợ nhất là bị đồng nghiệp phát hiện ra mà vẫn còn làm như vậy, thực sự rất quá đáng.
“Tự trọng? Tôi nhớ chúng ta đã giao hẹn, cô phải thỏa mãn nhu cầu của tôi bất cứ lúc nào.” Anh ta đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn tôi, nói
Lòng tôi run rẩy, không thể tin được nhìn anh ta: “Anh đã đồng ý là sẽ giữ bí mật.”
“Không sai, vậy nên tôi đã bảo bọn Lương Hảo Ly đi rồi.” Cố Thanh Thiên nói rất lạnh nhạt.
Tôi tức đến mức toàn thân run lên, cắn răng nói: “Cố tổng, tôi thấy sau này anh vẫn nên khống chế bản thân một chút thì hơn, thời gian làm việc cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút.”
Nói xong, tôi bèn đi ra ngoài, không muốn ở cùng anh ta trong một gian phòng nữa.
Cố Thanh Thiên vọt nhanh tới cạnh tôi, kéo tôi lại, nói: “Đồng Kha Kha, cả ngày cô cứ