“Cố tổng, tôi xong rồi.”
Anh ta nhẹ lắc đầu.
Tôi nhanh chóng đi ra cửa, nhìn anh ta mở cửa, trong lòng rất sốt ruột, sợ anh đột nhiên đổi ý, tôi vội vàng chui qua cánh cửa, không may sượt qua cánh tay của anh ta.
Đứng ngoài hành lang tôi mới yên tâm một chút, nhìn anh ta vẫn còn đứng trong cửa, thúc giục anh ta: “Cố tổng, còn không đi thì muộn mất.”
Cố Thanh Thiên chậm rãi đi ra, đóng cửa lại, nhìn tôi nói: “Đã muộn rồi.”
Tôi nhìn giờ trên điện thoại, quả nhiên, tám giờ năm mươi hai phút, cho dù có bay cũng không bay qua được.
“Làm sao đây?” Tôi có chút lo lắng nhìn anh ta.
Mặt Cố Thanh Thiên không chút biểu cảm đi vào thang máy: “Đi cùng tôi thì coi như không đến trễ, có gì mà lo lắng?”
Chính vì đi cùng anh ta mới không xong, tôi không biết các đồng nghiệp khác trong công ty thấy tôi cùng anh ta đến công ty sẽ nói như thế nào.
Dọc đường không nói một câu, sau khi đến công ty, tôi đề xuất với Cố Thanh Thiên, hai người lần lượt đi vào.
Cố Thanh Thiên lại trực tiếp lôi tôi vào thang máy.
“Đồng Kha Kha, cô là ngốc thật hay giả ngốc vậy, cô là thư ký đời sống của tôi, cùng tôi ra vào công ty là chuyện quá bình thường.”
Một câu nói của anh ta khiến tim tôi rớt xuống đất.
Đúng vậy, sao tôi lại quên được chứ, tôi bây giờ là thư ký, hơn nữa là thư ký đời sống phục vụ bên người.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo sau anh ta vào phòng làm việc.
“Cố tổng!”
Soạt một cái, bốn thư ký khác đứng lên chỉnh tề chào hỏi, tôi sững người, vội vàng chạy tới vị trí của mình, cũng đứng theo.
“Ừm.” Cố Thanh Thiên gật đầu, mặt không biểu cảm đi vào phòng làm việc của mình.
Lúc mọi người ngồi xuống, tôi rõ ràng nghe thấy những tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Lương Hảo Ly bước tới bàn của tôi, nghi ngờ nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, sao cô lại đi cùng Cố tổng?”
“Ừm? À… Cái này…” Tôi lắp bắp, cười gượng: “Cố tổng hình như hôm qua có bữa tiệc thân mật, bảo tôi hôm nay sáng sớm qua gọi anh ấy, tiện mang bữa sáng cho anh ấy luôn.”
“Thật không?”
Không chỉ Lương Hảo Ly đang nhìn tôi, tất cả những người khác cũng đang nhìn tôi, tôi toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Điều này còn có thể giả được sao? Nếu không mọi người nghĩ sao?”
Lưu Tùng Nguyên đột nhiên cười ra tiếng: “Được rồi, đừng vây quanh cô ấy nữa, cô nhìn bộ dạng cô ấy xem, có thể có gì với Cố tổng sao?”
“Tôi cảm thấy kì lạ.” Lương Hảo Ly cau mày nói: “Trước đây không có tiền lệ này.”
“Bởi vì cô trước đây dù sao cũng có chút sắc đẹp.” Triệu Văn Mãnh lắc đầu cười.
Tiết Tâm Di che miệng cười: “Đồng Kha Kha, bộ quần áo hôm nay của cô đúng là tuyệt, giống như đi ăn trộm của người khác vậy, cô không thể mặc đồ phù hợp với người sao?”
“Còn nữa, cô nhìn lông mày cô đi, mặt của cô… có thể tu sửa được không.” Cô ta có chút chê bai nói.
Tôi cười ngượng: “Có, có sao à? Tôi thấy vẫn, vẫn tốt mà..”
“Ây.” Tiết Tâm Di thở dài, lắc đầu ngồi xuống: “Bỏ đi, coi như tôi không nói gì.”
Sắc mặt Lương Hảo Ly cũng tối lại, nhìn tôi lắc đầu: “Thẩm mỹ của cô đúng là khác hẳn với người thường, được rồi, không nói nữa, cô pha cà phê cho Cố tổng đi, trong tài liệu viết, Cố tổng vừa đi làm phải uống cà phê.”
Vừa dứt lời, máy phát thanh vang lên giọng của Cố Thanh Thiên: “Cà phê!”
Lương Hảo Ly biến sắc, liếc tôi: “Còn không mau lên.”
Tôi nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng pha trà, giúp anh ta rót một tách cà phê, không cho đường, bưng vào cho anh ta.
“Cố tổng, cà phê của anh.”
“Để đó.” Anh ta gật đầu, tôi để cà phê qua đó rồi đi ra.
“Đồng Kha Kha, cô thấy tâm trạng Cố tổng hôm nay thế nào?” Tiết Tâm Di hỏi.
Tôi ngỡ ngàng: “Vẫn vậy…”
“Cô ấy vừa tới, biết cái gì.” Lương Hảo Ly xen vào nói, Tiết Tâm Di liền không nói nữa, ngồi trên ghế một lúc, cầm văn kiện gõ cửa phòng làm việc của Cố tổng.
Chưa được một lúc, mặt cô ta trắng bệch đi ra.
“Hôm nay cảnh báo trung cấp.” Cô ta nói.
Trừ tôi ra, tất cả mọi người đều buông tiếng thở dài.
Tôi có chút không hiểu cho nên: “Sao vậy? Cái gì cảnh báo trung cấp? “
“Không có việc gì.” Lưu Tùng Nguyên xua tay nói: “Làm việc đi, hôm nay rất nhiều chuyện.”
Không có ai lên tiếng trả lời, đều bắt đầu vội vàng việc của mình.
Tôi trộm nhìn lén bọn họ, thấy không có ai để ý tôi, liền lấy điện thoại ra, bấm vào danh bạ, bắt đầu lưu số điện thoại đồng nghiệp vào máy, tránh khỏi lại xảy ra việc xấu phải nhờ Cố Thanh Thiên chuyển lời.
Đúng lúc định làm, Lưu Tùng Nguyên đột nhiên gọi tôi: “Đồng Kha Kha.”
“Ây?” Tôi lập tức ngẩng đầu.
“Cô qua đây một chút.” Anh ta vẫy tay tôi.
Tôi đứng dậy nghi ngờ đi tới: “Có chuyện gì sao?”
“Đây là mục hướng dẫn mà trưởng phòng Nghiêm phòng kỹ thuật chuyển cho Cố tổng phê duyệt, anh ấy vừa ra ngoài có việc bận, mục này rất gấp, cô mang vào cho Cố tổng xem một chút đi.”
“Được.” Tôi không nghi ngờ anh ta, cầm tài liệu giao cho Cố Thanh Thiên.
Sau khi ra ngoài, Lưu Tùng Nguyên hỏi tôi: “Cố tổng nói gì không?”
“Không, anh ấy chỉ nói biết rồi, rồi bảo tôi ra ngoài.” Tôi lắc đầu nói.
“Vậy thì chờ một chút.” Anh ta gật đầu, cười nhìn người khác.
Tôi trở lại vị trí của mình ngồi xuống, chưa được một lúc, Triệu Văn Mãnh lại nói có tài liệu cần tôi vào xin chữ ký của Cố tổng, tiếp đó là Tiết Tâm Di, Lương Hảo Ly…
Nói chung là thời gian cả buổi sáng, tôi ra ra vào vào phòng anh ta đến hơn năm sáu chuyến.
Thời gian cơm trưa, không ai mời tôi đi cùng, bởi vì Lương Hảo Ly nói với tôi, tôi phải giải quyết vụ cơm trưa cho Cố tổng, mới có thể ăn no cái bụng của mình được.
Thấy bọn họ rời khỏi, tôi thở dài, đứng dậy gõ cửa phòng Cố Thanh Thiên.
“Cố tổng, bữa trưa anh ăn gì?” Tôi đứng ở cửa cung kính hỏi.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi nói: “Đợi chút nữa rồi nói.”
Nói xong lại tiếp tục gõ máy tính, xem ra bộ dạng rất bận bịu.
Tôi trung thực đợi mãi, anh ta không ra, cũng không