Hạng Chương vui vẻ nói: “Anh đã điều tra hồ sơ nhân sự rồi, thư ký đời sống của Cố tổng, trung bình cứ ba tháng thay một người. Em làm cho tốt vào, chỉ cần có thể vượt quá ba tháng, chứng tỏ em có thể tiếp tục làm ở vị trí này, em sẽ thành công!”
Thì ra là ý này. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại âm thầm nảy sinh sự chờ mong, chờ mong Cố Thanh Thiên có thể thả tôi rời đi sau ba tháng.
“Vậy em đi đây.” Tôi ngượng ngùng nói.
Hắn gật đầu: “Đi đi, anh ở nhà đợi em.”
Tôi rời đi trong ánh mắt kỳ vọng của Hạng Chương, đến nhà Cố Thanh Thiên, làm cơm tối, bị anh ta châm chọc vài câu, lại sờ mó hôn nhẹ…
Anh ta không quá quá đáng với tôi, cũng không yêu cầu tôi làm chuyện gì vượt quá giới hạn.
Sau khi hôn hít sờ soạng thì để tôi đi.
Nói thật, tôi có chút không hiểu, từ lúc nào anh ta trở nên “lương thiện” như vậy?
Mỗi lần đều sẽ khiến tôi khóc lóc cầu xin, anh ta mới buông tha cho tôi. Lần này, tôi chỉ nói một tiếng không muốn, anh ta liền buông tay.
Đầu óc mơ hồ ngồi xe trở về nhà, lúc Hạng Chương nhìn thấy tôi, đôi mắt đều sáng lên: “Về rồi à? Thế nào?”
“Cái gì thế nào? Không có gì.” Tôi bình thản nói xong liền đi lấy đồ ngủ đi tắm.
Chỉ cần vừa về đến nhà, tôi liền nhớ đến chuyện đêm hôm qua, trong lòng sẽ vô cớ rơi vào con sóng triều.
Tắm xong, không nhìn Hạng Chương chút nào, tôi cầm điện thoại về phòng ngủ, nằm lên trên giường chơi trò chơi. Sau khi hao hết sạch thể lực mới nhắm mắt đi ngủ.
Thực ra vốn dĩ không ngủ được, trong lòng có quá nhiều chuyện đè nặng.
Khi Hạng Chương bước vào, tôi cảnh giác mở mắt nhìn hắn.
Hắn nhìn có vẻ ngượng ngùng: “Em vẫn chưa ngủ à?”
Tôi im lặng lắc đầu.
Hắn tắt đèn, nằm bên cạnh tôi.
Nằm im lặng trong chốc lát, hắn đột nhiên nói: “Kha Kha, em ngủ chưa?”
Chỉ có lúc trước khi đụng vào máy tính hắn mới hỏi tôi như vậy. Tôi lập tức cảnh giác, trả lời lạnh nhạt: “Chưa.”
Giọng nói của hắn nghe có vẻ do dự: “Em… muốn thử đúng không?”
Trong phút chốc tôi đã hiểu được ý của hắn, khuôn mặt lập tức vô cớ nóng bừng lên.
Nếu là tôi của trước kia, tôi sẽ rất e lệ rụt rè cự tuyệt, bởi vì tôi cảm thấy một người phụ nữ chủ động yêu cầu chuyện như thế này quá là không biết xấu hổ. Nhưng tôi của hiện tại không muốn từ chối.
Cho dù là cho hắn, cho tôi một cơ hội, cũng phải thử không phải sao?
“Đúng, em muốn thử.” Tôi trả lời chắc nịch.
Soạt soạt, Hạng Chương mò mẫm luồn từ trong chăn của hắn vào chăn của tôi.
Tôi nhắm mắt thật chặt, cảm nhận được hắn đang kéo quần của tôi, sau đó…
Thực ra cũng không có gì đáng nói, chính là sự lộn xộn, cái gì cũng không cảm nhận được, thậm chí cũng không cảm giác được tay của hắn động đến da của tôi. Hắn liền mất hứng nằm trở lại chăn của mình, nói không được.
Tôi không nói gì, mở mắt nhìn trần nhà.
Hắn có thể, hôm qua tôi đã nhìn thấy rồi, đụng phải rồi.
“Kha Kha, nói chung là đêm qua bị em dọa rồi, bây giờ vừa đụng vào em liền căng thẳng. Em để anh trở lại bình thường, ngày mai chúng ta thử lại…”
Tôi lần mò mặc xong quần, xoay người quay lưng về phía hắn.
Hạng Chương không nói nữa, không lâu sau liền nổi lên tiếng ngáy.
Tôi làm thế nào cũng không ngủ được, trở mình liên tục, khó khăn lắm mới nhắm mắt ngủ được một lúc thì đến giờ phải đi làm.
Ngày lại ngày, tôi giống như sống thành hai người.
Một nửa thân thể ở trong tay của Cố Thanh Thiên, anh ta mỗi ngày gọi tôi đến nhà anh ta, vừa hôn vừa sờ, tôi hễ nhịn không được rên rỉ thành tiếng, anh ta sẽ lập tức buông tôi ra.
Còn về đến nhà, Hạng Chương rất cố gắng muốn thỏa mãn tôi, rất nỗ lực muốn thử cùng tôi, nhưng chưa bao giờ thành công.
Tôi rất muốn nói hắn như vậy không đúng, hắn ít nhất nên hôn tôi, ôm tôi, nhưng tôi không dám nói. Tôi sợ hắn sẽ hỏi tôi làm sao biết được, tôi cũng không thể nói với hắn, tôi học được ở chỗ của Cố Thanh Thiên.
Dần dần, tôi cảm giác tôi như biến thành một người khác.
Chỉ cần Cố Thanh Thiên đụng vào tôi, tôi sẽ làm mềm nhũn thân thể mình trước tiên, vô cùng cấp bách muốn anh ta thỏa mãn tôi, cho dù chỉ dùng ngón tay cũng được, giống như lúc bắt đầu, tôi thà rằng khóc lóc ở trong tay anh ta.
Nhưng anh ta dường như là cố ý, luôn kéo tôi lên giữa không trung, vào lúc tôi tiến thoái lưỡng nan thì đuổi tôi ra khỏi cửa.
Tôi lê hai chân mềm nhũn về nhà, khó khăn lắm mới bình phục được, Hạng Chương lại nhoài lên trên người tôi nói muốn làm thỏa mãn tôi, muốn thử cùng tôi.
Tôi cảm giác tôi bị ép điên rồi, cho nên sau mỗi lần Hạng Chương thất bại, tôi đều sẽ nằm mơ cả đêm, mơ thấy có một người đè lên trên người tôi, mạnh mẽ đụng vào tôi, còn tôi khóc thét lên khom người lên đón về phía anh ta…
Có một buổi tối, tôi bị Hạng Chương đánh thức từ trong giấc mơ, hắn hỏi tôi làm sao?
Từ trong giấc mộng xuân tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hốt hoảng.
“Em làm sao?”
“Em vừa khóc vừa gọi vừa xoay loạn lên, có phải là gặp ác mộng không?” Hạng Chương hỏi tôi.
Tôi phút chốc bừng tỉnh, vội vàng đáp: “Đúng vậy, hình như là mơ thấy ác mộng.”
Đợi Hạng Chương ngủ rồi, tôi cắn góc chăn khóc đến lúc trời sáng.
Kể từ ngày hôm đó, ngay cả tối đi ngủ tôi cũng không dám ngủ hẳn hoi, tôi sợ tôi vẫn sẽ nằm mơ giấc mơ kiểu đó, sau đó bị Hạng Chương phát hiện ra bí mật trong lòng tôi.
Từng ngày trôi đi, lúc tan làm ngày hôm nay, tôi đã gặp Quý Vân ở trong thang máy.
Cô ta ngạc nhiên nghi ngờ không chắc nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, cô sao lại biết thành bộ dạng quỷ quái thế này?”
“Tôi lại làm sao?” Tôi nhíu mày nhìn cô ta.
Từ mâu thuẫn nảy sinh lần trước, tôi cũng rất lâu rồi không gặp phải cô ta, cũng không muốn xảy ra tranh cãi với cô ta.
Đối với tôi, sống đã đủ mệt mỏi rồi, hà cớ gì lại phải tìm một người đối đầu với mình chứ?
“Bản thân cô không soi gương sao?” Cô ta chỉ vào cái gương ở vách tường trong thang máy.
Theo hướng cô ta chỉ, tôi nhìn thấy chính mình, thấy bản thân tôi với khuôn mặt xơ xác giống như quỷ.
Tôi sao lại biến thành bộ dạng quỷ quái thế này? Tôi cũng rất kinh ngạc, nhưng trước mặt Quý Vân, tôi làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Sao vậy? Không có gì hết.”
Cô ta nhíu mày, khi thang máy mở, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Đồng Kha Kha, đừng cho rằng cô như vậy tôi sẽ thông cảm với cô. Cô như này là đáng đời. Nếu như cô yên ổn ở lại phòng nghiệp vụ, sao có thể vất vả như vậy.”
Cô ta nói xong liền giẫm giày cao gót “cộc cộc” rời khỏi thang máy.
Tôi cũng cùng đi theo ra khỏi thang máy, đi