Hạng Chương im lặng nhìn tôi.
Lúc tôi thấp thỏm vì sự im lặng của hắn, hắn đột nhiên ôm tôi vào phòng ngủ.
Kinh ngạc kêu lên, tim tôi đập thình thịch.
“Kha Kha, em không cần làm gì cả…” Hắn nói.
Hắn nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, tôi khẩn trương đến không thể thở nổi, há miệng ra thở khẽ.
Rốt cuộc đã chờ được rồi sao?
Tôi chăm chú nhìn chằm chằm, chờ bước tiếp theo của hắn.
Có lẽ hắn sẽ giống Cố Thanh Thiên, xé quần áo của tôi, dùng sức đè ép tôi?
Hoặc là, hắn sẽ Cố Thanh Thiên, dùng đôi tay to nóng bỏng, phủ lần toàn thân tôi…
Tôi xấu hổ nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng tưởng tượng, lại không ý thức được trong mỗi một ý nghĩ đều không có Hạng Chương, tất cả đều là Cố Thanh Thiên.
Lúc tôi suy nghĩ lung tung, bên tai truyền đến tiếng động, là Hạng Chương cởi quần áo.
Tôi lập tức cảm thấy có một ngọn lửa từ lòng bàn chân bốc lên, nung nóng toàn thân tôi.
Nệm lún xuống, là Hạng Chương.
Tôi càng căng thẳng, không biết hắn sẽ đối với tôi như thế nào…
Đột nhiên, trên mặt có vật gì ập đến, không phải môi của Hạng Chương, mà là… chăn?
Tôi kinh ngạc một chút, mở mắt muốn nhấc chăn lên.
“Đừng nhúc nhích.” Hạng Chương đột nhiên nói.
Tôi lập tức cứng đờ, cầm lấy chăn vẫn không nhúc nhích.
Tôi có thể cảm giác được, chăn che tôi và nửa người trên lại, mà Hạng Chương đang giúp tôi cởi quần.
Tại sao phải như vậy?
Tôi mờ mịt trợn tròn mắt, trước mắt đen ngòm, phía dưới mát lạnh, hắn đã cởi quần của tôi, sau đó… chân tách xa nhau…
Thân thể vừa nóng lên giờ đã lạnh lẽo, tựa như trái tim của tôi.
Tình hình như vậy có gì khác với trước kia?
Mỗi ngày, mỗi ngày, hắn đã làm nhục tôi trong bóng đêm như thế!
Không sai, là nhục nhã! Bởi vì một giây sau, hắn sẽ nói cho tôi biết, hắn không được, hắn không có cảm giác!
Mặt bị phủ trong chăn giàn giụa nước mắt.
Tôi yên lặng rơi lệ, cố nén không phát sinh tiếng khóc, nhẫn nại đến mức toàn thân run rẩy.
Yên tĩnh một lát, Hạng Chương đột nhiên nhích lại gần, tôi cảm giác được có vật gì đã đụng vào tôi.
Trong chớp nhoáng này, tôi đột nhiên cảm thấy uất ức và chán ghét cùng cực.
Cảm giác nhục nhã hắn tạo ra cho tôi còn cay đắng hơn cả Cố Thanh Thiên!
Tối thiểu, Cố Thanh Thiên không coi tôi là búp bê tình dục trên giường để phát tiết, anh… ít nhất… biết tôi là người sống… ít nhất… biết cách khiến tôi cảm thấy sung sướng, còn Hạng Chương thì sao?
Tôi chợt đá văng chăn, nhấc chăn lên ngồi dậy.
“Kha Kha? Em làm gì vậy?” Hạng Chương giật mình vì phản ứng đột ngột của tôi, nghiêng một bên gọi.
Nước mắt đầy mặt, tôi nhìn hắn: “Hạng Chương, rốt cuộc anh có ý gì? Có kiểu làm như anh sao? Anh coi tôi là cái gì!”
“Sao? Vừa nãy không phải sắp được rồi ư, em đột nhiên nổi điên làm gì?” Hạng Chương nghe cũng rất tức tối.
“Anh…” Tôi không biết hắn thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, cắn răng nói: “Anh… ít nhất.. cũng phải như tôi lúc nãy, hôn tôi, ôm tôi chứ? Nào có kiểu như anh, trực tiếp… trực tiếp…”
Tôi không nói được nữa, tuy Trình Gia Tiên nói tôi nên chủ động, nhưng trong tiềm thức, việc này nên là đàn ông chủ động, tôi có thể thử chủ động hôn hắn, nhưng bắt tôi nói thẳng ra như vậy, tôi nói không nên lời.
Hít một hơi thật sâu, tôi khống chế cảm xúc lại, vươn tay, nỗ lực hướng dẫn hắn: “Hạng Chương, trước tiên anh có thể hôn nhẹ em, lâu rồi chúng ta không hôn…”
Hạng Chương không nhúc nhích, lúc tôi tưởng rằng mình đã bị từ chối, hắn rốt cuộc nhích lại gần, kéo tay tôi.
Tôi thuận thế ngã trong ngực hắn: “Hôn em…”
Hạng Chương cúi thấp xuống, tôi nhắm mắt lại, ngừng thở, đợi môi hắn hạ xuống…
Môi không chạm nhau, chỉ có giọng nói của Hạng Chương khiến tôi thất vọng.
“Không cần phiền phức như vậy…”
Hắn lại cho rằng là phiền phức!
Tôi mở mắt, khó tin nhìn hắn.
“Kha Kha, hôm nay anh làm việc cả ngày, mệt mỏi, mai còn phải tăng ca, đừng làm loạn được không? Chờ lần sau…”
Hắn nói rồi đẩy tôi ra không một chút quyến luyến.
Tôi nhìn hắn đứng dậy, trong lòng đau nhói, không kiềm chế được cơn giận bốc lên.
“Hạng Chương!”
Tôi hét lớn, thuận tay chụp gối ném về phía hắn.
“Hạng Chương, anh là đồ khốn! Rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào mới hài lòng hả? Tôi không tốt chỗ nào? Anh nói đi! Nói đi!”
Tôi điên cuồng vừa hét vừa ném đồ đạc về phía hắn, hết đồ đạc để ném thì tôi nhào tới đánh hắn, cào hắn.
“Đồng Kha Kha!”
Hạng Chương nắm cổ tay tôi hét lớn, lập tức đẩy tôi lên giường: “Em điên rồi sao?”
“Phải! Tôi điên rồi! Tôi điên cũng là do anh bức điên!” Tôi phát điên la to, toàn thân run rẩy, vẫn muốn xông tới cào cấu hắn.
“Kha Kha, em bình tĩnh một chút…” Hắn lẩm bẩm nói, cầm quần áo rời đi.
Một lát sau, tôi nghe được tiếng cửa lớn đóng sầm lại.
Tôi giật mình, nhảy xuống giường lao ra ngoài, trong phòng đã không còn bóng dáng hắn.
“Hạng Chương!” Tôi theo bản năng chạy đến cửa chính, mở cửa muốn gọi hắn về.
Mới vừa mở một khe hở, hai chân tôi mát lạnh, tôi đột nhiên ý thức được phía dưới không mặc gì, vội vàng đóng cửa lại.
Xoay người trở về, tôi lật tìm điện thoại điên cuồng gọi cho Hạng Chương.
Sự việc không thể cứ như vậy mà cho qua, hắn phải nói rõ với tôi, vì sao hắn đối xử với tôi như vậy!
Từng cuộc gọi trôi qua, Hạng Chương không nghe điện thoại, tôi vẫn cứ gọi, mãi đến khi không gọi được nữa, giọng nói lạnh lùng kia cho tôi biết rằng đối phương đã tắt máy.
Tôi như con thú bị nhốt trong lồng, đi qua đi lại trong phòng khách, cảm giác tức giận muốn bùng nổ, muốn phá hủy tất cả.
Một đêm không ngủ, Hạng Chương cũng một đêm không về, hắn đã đi đâu, lẽ nào là đi tìm Kiều Kha Nguyên?
Các viễn cảnh xuất hiện trong đầu tôi quả thực khiến tôi muốn phát điên.
Tôi đột nhiên nghĩ đến, Hạng Chương nói hôm nay phải tăng ca.
Tăng ca? Ha ha, cùng Kiều Kha Nguyên?
Như có gì đang xé toạc trái tim tôi, đau đến mức run rẩy.
Tôi ôm lấy chính mình, thẫn thờ ngồi xổm dưới đất, rất lâu sau mới đứng dậy vào toilet sửa soạn qua loa rồi xách túi ra ngoài.
Buổi sáng cuối tuần, mọi người đại khái đều ngủ nướng, trên đường không nhiều người như bình thường.
Tôi