Hạng Chương có thói quen khoe với người khác chuyện tình của tôi và hắn, tuy yên bình nhưng dài lâu.
Trước đây nghe người khác kể lại cho tôi nghe, tôi luôn kiêu ngạo đắc ý, nhưng bây giờ…
Trong lòng có cảm xúc không nói ra được, đại khái ngay cả mình cũng không rõ.
Nghĩ đến chính mình vừa mới cãi nhau với Hạng Chương bị cô ta gặp phải, tôi khổ sở cười, không lên tiếng.
Một giây sau, lời nói của Kiều Kha Nguyên khiến tôi suýt chút nhảy dựng lên.
“Đồng Kha Kha, hai người chia tay đi.”
Tôi quả thực không thể tin được vào tai mình!
Cô ta dựa vào cái gì mà nói với tôi như vậy?
“Trưởng phòng Kiều, đây là ý gì?” Tôi hít một hơi thật sâu, lạnh lùng hỏi.
“Giữa hai người đã không có tình cảm, chi bằng chia tay.” Cô ta thản nhiên nói.
Tôi tức giận đứng bật dậy, nhịn không được châm chọc nói: “Trưởng phòng Kiều, tôi và anh ấy có chia tay hay không cũng không đến lượt cô quản. Hay là cô chờ tôi chừa lại chỗ trống?”
Kiều Kha Nguyên mặt không đổi sắc nhìn tôi, khóe miệng mỉm cười vẫn chưa từng thay đổi: “Đúng, tôi thích Hạng Chương.”
Tôi ngây ra như phỗng.
Cô ta lại thẳng thắn nói toẹt ra như vậy? Ngay trước mặt người vợ chính thức là tôi!
Tôi chưa từng thấy người vô sỉ như vậy… Không phải, là phụ nữ!
Tôi, cho tới bây giờ chưa từng thấy người phụ nữ vô sỉ như vậy!
Đoạt chồng người khác, còn có thể nói bình thản như thế!
“Kiều Kha Nguyên, cô biết cô đang nói gì không?” Tôi tức đến mức toàn thân run run.
“Tôi đương nhiên biết.” Kiều Kha Nguyên cười nhạt: “Cô không cần tức giận như thế, tạm thời tôi và Hạng Chương vẫn chưa vượt quá giới hạn, tôi chỉ đơn thuần mến anh ấy, thích anh ấy.”
Trong đầu hò hét loạn cào cào, tôi căn bản không nghe rõ cô ta đang nói gì, chỉ thấy miệng cô ta đóng mở liên hồi, chỉ nghe được một câu cuối cùng, cô ta nói cô ta thích Hạng Chương!
“Cô… cô biết anh ấy có vợ! Sao cô có thể không có đạo đức như thế!” Tôi lắp ba lắp bắp lên án cô ta.
“Thích một người, không liên quan đến đạo đức.” Kiều Kha Nguyên nói: “Nói thật, tôi rất hâm mộ cô có thể gả cho một người đàn ông tốt như thế. Đồng Kha Kha, nói thật, cô không xứng với anh ấy, anh ấy xứng đáng có một người vợ tốt hơn.”
Quả thực… Quả thực…
Vô sỉ tột cùng!
Đầu óc trống rỗng, tôi nói không ra lời.
Sau một hồi lâu, tôi mới chậm rãi khôi phục lại, nhớ tới Hạng Chương và cô ta cùng đi công tác, nhớ tới Hạng Chương đi công tác về có bao cao su trong túi, nhớ tới lúc hắn ngồi trước máy vi tính anh anh em em với cô ta…
Tôi run rẩy hít một hơi thật sâu: “Kiều Kha Nguyên, hai người đã đến mức nào rồi?”
Cô ta sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ: “Đồng Kha Kha, cô không nên hiểu lầm, tôi và Hạng Chương không xấu xa như vậy đâu. Anh ấy là một chính nhân quân tử.”
Nói rồi, cô ta đột nhiên cười khổ: “Nhắc mới nhớ, tôi thực sự đã từng nghĩ tới, nhưng Hạng Chương là một người đàn ông có trách nhiệm, anh ấy kiên quyết cự tuyệt tôi, chính vì điều này, tôi càng cảm thấy anh ấy là một người đàn ông rất hiếm có.”
“Đồng Kha Kha, tôi vốn nghĩ hai người rất ân ái nên tôi không có cơ hội, không ngờ giữa hai người đã không có tình yêu, vậy chi bằng cô buông tha cho anh ấy có được không?”
Lừa gạt! Đồ lừa gạt!
Tôi cười lạnh nhìn cô ta.
Không có xấu xa như vậy? Chỉ sợ là xấu xa đến mức không thể nói!
Bao cao su có bán lẻ à? Tuy tôi chưa từng mua, nhưng chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao? Trong siêu thị trưng bày đều thành hộp, không phải sao?
Hạng Chương chỉ mang về một chiếc, vậy còn dư lại? Chẳng lẽ thổi bong bóng chơi?
Tôi giậm chân đứng lên, tức giận nhìn cô ta: “Kiều Kha Nguyên, cô dựa vào cái gì yêu cầu tôi? Cô cho rằng cô là ai?”
“Cô có biết cô đáng ghê tởm lắm không! Cô lớn hơn anh ấy năm sáu tuổi đó! Cô cho rằng tình chị em rất lãng mạn sao? Cô biết hành vi này gọi là gì không? Đó gọi là trâu già gặm cỏ non! Cô thấy cô có đáng ghê tởm không!”
Cơn tức dâng trào, tôi bất chấp đây là nơi công cộng, nghĩ gì thì nói đó, bao nhiêu lời cay độc đều tuôn ra hết.
Cửa tiệm vốn ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Trước mắt bao người, tôi chợt phục hồi tinh thần lại, trong lòng co rúm.
Tuy đã chừng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên tôi kích động cãi nhau với người khác ở bên ngoài như vậy, nói những lời nói cay nghiệt đó.
Chứng kiến sắc mặt khó coi của Kiều Kha Nguyên, trong lòng tôi rất mâu thuẫn.
Cảm thấy có chút áy náy, nhưng phần nhiều là hả hê.
Vốn dĩ, nếu cô ta không làm ra loại chuyện xấu xa này, tôi lại làm ầm với cô ta…
Lúc tôi suy nghĩ lung tung, Kiều Kha Nguyên chậm rãi đứng lên, nụ cười trên mặt đã biến mất, miệt thị nhìn tôi.
Không sai, là miệt thị.
Cô ta vốn cao hơn tôi một chút, hơn nữa hiện tại mang giày cao gót, cảm giác cao hơn tôi một khúc, từ trên cao nhìn xuống tôi! Chính là miệt thị!
“Ha ha, tôi lớn tuổi hơn cô thì sao? Đồng Kha Kha, trước khi nói những lời này, làm phiền cô ngắm lại mình trong gương, hai người chúng ta đứng chung một chỗ, người mù đều có thể nhìn ra tôi trẻ hơn cô, đẹp hơn cô!”
“Không tin cô hỏi mọi người đi, cô có điểm nào có thể sánh được tôi? Nếu cô có dáng vẻ đẹp hơn một chút, chồng cô cũng không đến nỗi không muốn đụng vào cô.”
Cô ta nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Tất cả mọi người đang nhìn tôi, tôi ngây dại đứng một lúc rồi lầm lũi trốn đi.
Mơ hồ, tôi nghe được có người đang thảo luận rằng Kiều Kha Nguyên nói rất đúng, cô ta nhìn trẻ hơn tôi, đẹp hơn tôi.
Tôi cúi đầu nhìn chính mình, nhìn bộ đồ đen không đen, xanh không xanh của mình, không biết Hạng Chương mua cho tôi ở đâu, có vấn đề gì không? Đồ tôi mặc tôi dùng, mỗi một món đều là Hạng Chương giúp tôi chọn, hắn yêu thích tôi như vậy mà!
Hắn rõ ràng rất ưa thích! Vì sao bây giờ lại thay đổi?
Rõ ràng đã thay đổi, vì sao không nói với tôi?
Rất muốn khóc, lại không muốn mất mặt trên đường, tôi chạy như điên, bất tri