Trên đường trở về nhà, Cố Thanh Thiên không nói một lời nào, thậm chí lúc đưa tôi vào trong nhà, sau khi bỏ những đồ đã mua vào trong tủ lạnh phòng bếp nhà tôi, cũng không lên tiếng, trực tiếp đi về luôn.
Chắc chắn là anh ta thật sự đi rồi, tôi mới có thể hoàn toàn thả lỏng, nằm liệt ra trên ghế sô pha không muốn nhúc nhích.
Thực lòng mà nói, cho dù là Hạng Chương không nghe điện thoại, cho dù rất có khả năng là tôi đã bị Hạng Chương bỏ rơi rồi, tất cả những áp lực này, cũng không bằng những áp lực mà Cố Thanh Thiên mang lại cho tôi.
Ở trước mặt anh ta, tưởng chừng như việc hít thở cũng trở nên khó khăn, cũng căn bản là không rảnh rỗi mà nghĩ tới chuyện giữa tôi và Hạng Chương, tất cả tinh thần đều dùng để ứng phó anh ấy rồi.
Thật sự là rất mệt mỏi!
Hạng Chương, anh có biết không, em thật sự rất mệt mỏi!
Không kìm được lại lấy điện thoại ra gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại, vẫn tắt mắt.
Anh ấy rốt cuộc đang làm cái gì? Tôi cau mày ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên rất muốn gọi điện thoại cho Kiều Kha Nguyên, hỏi thử xem có phải bây giờ cô ấy đang ở Bắc Thành không.
Có phải rất buồn tẻ không?
Suy nghĩ này khiến tôi cũng cảm thấy coi thường chính mình.
Tự cười chế giễ mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.
Nếu như Hạng Chương thực sự không cần tôi nữa, tôi phải sao?
Suy nghĩ này,đến bất ngờ, chiếm giữ lấy toàn bộ tâm tư của tôi.
Tự mình ở đây tiếp tục cuộc sống?
Mỗi nơi ở đây đều có dấu tích mà Hạng Chương để lại, sẽ khiến tôi lúc nào cũng nghĩ đến anh ấy,chỉ sợ rằng bản thân mình hai tháng sau sẽ phát điên.
Về nhà mẹ để sao?
Chỉ sợ bố mẹ sẽ bắt tôi bỏ con bắt đầu lại từ đầu? Hoặc là sẽ tìm đến nhà bố mẹ chồng, bắt nhà họ Hạng đưa ra một cách gỉai quyết, cuối cùng có thể không thèm nể mặt nữa rồi đánh nhau.
Hoặc là, họ căn bản sẽ không thèm quan tâm đến tôi, chỉ nói tôi làm mất mặt nhà họ Đồng.
Hình như, không còn con đường nào có thể thông suốt, người phụ nữ không còn Hạng Chương như tôi, hình như đã không còn chốn dung thân trên thế gian này.
Thực sự muốn từ trên tầng cao nhảy xuống dưới cho xong, cũng không biết lúc Hạng Chương nhìn thấy thi thể của tôi, có cảm thấy buồn không…
Lúc mạch suy nghĩ đang rối bời hỗn loạn vô cùng, thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tôi hơi hoảng hốt, bồn chồn bước đến phía cửa, nhìn qua mắt thần trước.
Bên ngoài cửa, là Cố Thanh Thiên sắc mặt không tốt.
Sao anh lại quay lại rồi?
Tôi nghi hoặc nhìn Cố Thanh Thiên đứng bên ngoài cửa, không có ý định mở cửa.
Cứ để cho anh ta cho rằng tôi đã ngủ say rồi, tôi lén nghĩ.
“ Tống Kha Kha, đừng có ngốc nghếch đứng ở đó nhìn tôi, mở cửa!” Anh ta đột nhiên nói, âm thanh ngăn cách bởi một tấm cửa, rõ ràng truyền tới tai tôi.
Tôi hơi ngại ngùng một chút,ngượng ngập mở cửa.
“ Cố tổng, anh quên đồ gì sao?” Tôi đứng chặn ở cửa, có ý không nhường đường.
Cố Thanh Thiên nhướn mày: “ ừ”
Vậy là thật sự quên đồ sao? Tôi có hơi kinh ngạc.
“ Quên gì vậy ạ? Tôi đi lấy giúp anh.”
“ Em không biết chỗ để đó đâu.” Cố Thanh Thiên bộ mặt như nhất định phải vào trong.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nghiêng người cho anh ta vào trong
Kết quả sau khi Cố Thanh Thiên vào trong không tìm được bất cứ thứ gì, ngồi trên sô pha không rời đi.
“ Đổng Kha Kha, tôi đã nghĩ xong rồi, tối nay tôi sẽ ở đây.”Lời nói thốt ra làm ngừơi ta kinh ngạc.
Tôi sợ đến mức chân tay lạnh toát.
anh ấy rõ ràng đã nghe thấy lời dặn dò của bác sĩ rồi, sao vẫn…
“ Đổng Kha Kha, đầu óc cô có thể nghĩ thứ khác được không?” Cố Thanh Thiên trừng mắt nhìn tôi một cái, “ Tôi chỉ đơn thuần là lòng tốt, sợ cô tối nay nghĩ đến chuyện bản thân bị vứt bỏ, nhảy lầu tự vẫn.”
“ Một xác hai mạng! Tôi cảm thấy mình vẫn nên làm một người tốt, trông chừng cô, đợi cô nghĩ thông suốt rồi mới tính.
Nhìn bộ dạng như không có gì của anh ta, tôi thầm kinh ngạc, cái gì cũng dám nói.
Tại sao tôi lại luôn cảm thấy, tôi đang nghĩ cái điều gì, dường như anh ta cũng đoán ra được vậy
Nếu như chuyện này xảy ra giữa tôi và Hạng Thần, tôi sẽ vui vẻ, đây gọi là: “ tâm linh tương thông” người có lòng thì suy nghĩ sẽ giống nhau.
Nhưng chuyện này lại xảy ra giữa tôi và Cố Thanh Thiên, khiến tôi sởn tóc gáy, cảm thấy rất đáng sợ.
“ Cố tổng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi không muốn tìm tới cái chết.” Tôi mạnh mẽ gật đầu đáp.
Cố Thanh Thiên nằm trên sô pha: “ Mệt mỏi cả ngày trời, lúc cô đi nghỉ phiền cô giúp tôi tắt đèn.”
Anh ta như thế này là định ở lì tại nhà tôi? Tôi bất lực nhìn anh ta
Đúng một hồi lâu, anh ta vẫn không nhúc nhích, cũng không để ý đến tôi, không thể hy vọng rằng anh ta có thể tự giác rời đi, tôi cũng không có bản lĩnh đuổi anh ta đi, chỉ có thể bất lực chấp nhận thực tại, tắt đèn phòng khách rồi trở về phòng ngủ của mình.
May mà cửa phòng ngủ có khoá, tôi khoá cửa lại, nằm trên giường cười khổ.
Có lẽ là nên vui mừng vì Cố Thanh Thiên đã quay lại rồi, nếu như để tôi một mình tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, có thể tôi sẽ thực sự đi vào bế tắc mất.
Trình Gia Tiên thường chê tôi là ngưởi dễ nghĩ không thông, một con đường đi tới chỗ tối tắm không biết tìm cách thay đổi, nhưng tôi chính là người như vậy đó, nếu không thì cũng không ở bên cạnh Hạng Chương bao nhiêu năm như thế.
Vốn dĩ cho rằng trong nhà có thêm Cố Thanh Thiên thì cả đêm sẽ ngủ không ngon, không ngờ sau khi ngủ từ lúc nào không hay, lại ngủ thẳng một giấc đến khi trời sáng.
Vẫn là do bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
Tôi mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại lên xem, tỉnh ngay tức khắc, ngồi dậy ấn nút nghe.
“ Hạng Chương.”
“ Kha Kha, có làm ồn tới em không?” Giojng nói của Hạng Chương vẫn ấm áp như trước đây
Tôi sụp đổ khóc lớn: “ Hạng Thần, anh rốt cuộc chạy đi đâu vậy? Sao lại không gọi cho em lấy một cuộc điện thoại! anh có biết em lo lắng chết đi được không, u u…”
“Kha Kha, em đừng khóc, em đừng khóc mà, em nghe anh nói…” Hạng Chương có hơi chút hoang mang khuyên tôi.
Tôi căn bản là nghe không lọt tai, chỉ muốn khóc.
Lo lắng và đau khổ tuyệt vọng suốt cả ngày hôm qua, như vỡ vụn trước cuộc điện thoại của Hạng Chương
anh ấy không phải không cần tôi nữa, anh ấy không vứt bỏ tôi! Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện này nữa?!
Tôi khóc đến không còn biết gì ,cửa phòng ngủ đột nhiên bị đập đến nỗi kêu ầm ầm.
“Đồng Kha Kha, cô mở cửa!” Tiếng hét của Cố Thanh Thiên càng vội vã hơn.
Tiếng khóc của tôi bỗng nghẹn lại nơi cổ họng,vội vàng