“Sinh hoạt phí?” Hạng Chương ngưng lại một lát, hình như chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Liền như tỉnh ngộ ra nói: “ Ai ya, anh vẫn tưởng em vẫn còn tiền, không ngờ rằng, ngày mai em đi làm một cái thẻ, anh chuyển tiền qua cho em.”
Tôi cười khổ, tất cả tiền của tôi đều đã đưa cả cho anh ấy rồi, anh lại cho rằng tôi còn có tiền riêng…
Nói rõ ngày mai làm xong thẻ sẽ báo cho anh ấy, thêm thêm hai câu nữa thì tắt máy kết thúc cuộc gọi.
Sau đó tôi mới nhớ ra, tôi quên mất hỏi anh người bắt đầu nhận điện thoại là ai.
Bỏ đi, dù sao là một người đàn ông, có thể là đồng nghiệp mới của anh ấy, tôi cũng không biết bản thân mình có nghĩ đúng không.
Ngày thứ hai lấy được tiền sinh hoạt phí mà Hạng Chương gửi cho tôi, tôi gửi tin nhắn cho Cố Thanh Thiên, hỏi anh ta số tài khoản, muốn trả lại anh ta tiền mua sắm trước đây, kết quả anh ta không thèm để ý đến tôi, không trả lời tin nhắn nào cả.
Tôi cũng không tìm anh ta để trả, vì tôi sợ gặp anh ta, không muốn lại có bất kì vướng mắc gì với anh ta nữa.
Có tin tức của Hạng Chương, công việc cũng ổn định trở lại, tôi sẽ đợi anh tìm xong nhà đón tôi qua đó. ngày tháng mới coi như trôi qua bình lặng.
Tôi dành thời gian thu dọn đồ đạc trong nhà, có có thể đóng gói để chuyển phát nhanh thì đóng gói, đồ không mang theo được thì lên mạng giao bán thành đồ secondhand, lấy được lại chút tiền nào thì lấy.
Khoảng thời gian này, tôi muốn tìm Trình Gia Tiên ra ngoài nói chuyện, nhưng cô ấy lại úp úp mở mở nói gần đây không có thời gian, tôi nghĩ chắc cô ấy đang yêu rồi, đúng là trọng sắc khinh bạn!
Tôi đã hoàn tất khâu chuẩn bị, đợi chuyển nhà tới Bắc Thành với Hạng Chương, nhưng mỗi ngày khi gọi điện cho anh, anh đều nói gần đây rất bận, vẫn chưa có thời gian để đi tìm một căn nhà thích hợp.
“ Hạng Chương, không phải anh định để em lại Phùng Thị một mình sinh con chứ?” Tôi có đôi chút nóng giận rồi.
Bụng ngày một to lên, tôi nôn nóng chết đi được, sao anh ấy lại chẳng có chút lo lắng gì cả nhỉ? Nếu như đến chín tháng, lúc đó không biết còn có thể ngồi máy bay không, ngộ nhỡ sinh trên đường đi thì sao?
“anh biết, anh biết, Kha Kha, em cho anh chút thời gian.” Lý do của Hạng Chương rất đầy đủ,, anh ấy nói muốn tìm một căn nhà thaori mái nhất, để mẹ con tôi có thể sống an nhàn.
“ Hai người chúng ta thì không sao, thế nào cũng ở được, nhưng con thì không thể.” anh nói, “ Hơn nữa còn phải có phòng cho bảo mẫu, đến lúc đó bố mẹ cũng muốn qua thăm cháu nữa.”
“ Thế anh phải nhanh chóng nắm bắt thời gian nhé.” Tôi quở trách nói.
“ anh biết rồi, trong lòng anh tự có tính toán.” Hạng Chương trả lời, nhanh chóng đổi chủ đề, “ Kha Kha à, anh thấy sao mấy tháng nay lương em càng ngày càng ít đi?”
“ Không đi làm, đương nhiên không thể trả toàn bộ lương, hình như chỉ gửi một phần thôi.” Tôi đáp cũng không chắc chắn lắm.
Nói đến việc này, tôi ngập ngừng cùng anh thương lượng: “ Hạng Chương, em nghĩ cứ lấy lương không cũng không hay, em muốn quay về công ty làm việc, hoặc là hỏi Cố tổng, có thể điều động em snag bên đó, nếu như không được thì chỉ có từ chức thôi.”
“ Cũng tốt, em đi hỏi thử xem, không được thì từ chức qua đây, vật giá bên này rẻ hơn Phùng Thị, anh có thể nuôi hai mẹ con.” Hạng Chương cười nói.
Có câu nói này của anh, hôm sau tôi liền đến công ty.
Lúc trông thấy tôi, thư ký Lương rất kinh ngạc, kéo tôi ra hỏi han đủ thứ.
“ Đồng Kha Kha, mấy tháng không gặp, bụng em giống như thổi khí vào vậy, to thế này rồi á?”
“Em như thế này có ổn không? Không cần ở nhà nằm trên giường dưỡng thai sao?”
Tôi xoa bụng cười: “ Sớm đã không sao rồi, đã ổn định rồi, em cảm thấy có thể đi làm được rồi.”
“ Đi làm?” Thư ký Lương kinh ngạc thốt lên, lắc đầu nói, “ Em đừng có làm càn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”
“Đúng đấy đúng đấy!” Cô đừng có dọa chúng tôi nữa!” Tiết Tâm Di nói theo, “ Cô không biết đấy thôi alafn trước lúc cô mới xảy ra chuyện, Cố tổng mặt tối sầm, nghe nói bị cô dọa sợ rồi.”
“ Đúng thế!” Triệu Văn Mạnh nói theo, “ Chưa từng thấy người phụ nữ nào bất cẩn như cô, bản thân mình mang thai còn không biết, vừa mới cùng Cố tổng ra ngoài một chuyến đã xảy ra chuyện…”
“ Cố tổng chắc là lần đầu tiên gặp phải tình thế này, hôm sau lúc đến, quả thực giống như người mất hồn vậy, trước đây nói một lần anh ấy đã nhớ, bây giờ phải hỏi lại ba lần mới nhớ ra được.” Lưu Tùng Nguyên thở dài nói.
Bọn họ anh một câu tôi một câu nói mãi không hết, kết luận là tôi đừng đi làm lại, về nhà ngoan ngoãn sinh con.
Tôi không biết bọn họ là thực lòng nghĩ cho tôi, hay là sợ tôi ở công ty nghe được tin đồn liên quan tới Kiều Kha Nguyên.
Tôi cười, lặng lẽ giơ ngón tay về phía phòng làm việc của Cố Thanh Thiên.
“ Cố tổng có ở đây không?”
“Ở bên trong đó.” Lương Hảo Ly trả lời tôi.
“ Thế tôi vào trong tìm anh ấy.” Tôi mỉm cười nói.
“ Cẩn thận chút, hơn nửa tháng rồi, Cố tổng vẫn là một chút mặt cười cũng không để chúng tôi nhìn thấy.” Triệu Văn Mạnh nhỏ tiếng nhắc nhở.
anh ta vừa nói như vậy, tôi lập tức bắt đầu muốn bỏ cuộc, hoặc là nên đợi lúc nào tâm trạng anh ta tốt lên lại tới.
Lương Hảo Ly trừng mắt nhìn Triệu Văn Mạnh một cái: “ Cậu đừng có dọa Đồng Kha Kha nữa, Cố tổng tâm trạng có không tốt đến đâu, cũng không dám lớn tiếng với người đang mang thai, yên tâm đi.”
Cô ấy nói như vậy, tôi lại cảm thấy không dễ dàng dì đi được rồi, chỉ có thể cứng rắn lên gõ cửa phòng là việc của Cố Thanh Thiên, đợi sau khi anh ta cho phép, mở vửa bước vào trong.
Vừa bước vào, liền trông thấy Cố Thanh Thiên phía sau bàn làm việc, đang hết sức chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, có vẻ như không biết có ngừoi vừa vào trong vậy.
Tôi đóng cửa gọi một tiếng: “ Cố tổng…”
Tôi thấy anh ta khẽ run, tắt màn hình máy tính đi, sau đó nhìn về phía tôi.
“Đồng Kha Kha?” Anh ta cau mày nhìn tôi, “ Cô đến làm gì?”
“Tôi…”
Không đợi tôi lên tiếng, anh ta lại cướp lời: “ Cô không phải là đến trả tiền tôi chứ? Tôi nói cần cô trả tiền sao?”
Tôi: “…”
“Được rồi, những đồ đó ăn cũng ăn rồi, cũng chẳng phải thứ gì đáng tiền, đừng