Tiểu mê tiền cùng ma đầu tương lai khả năng cả đời này cũng không rõ được năng lực bổ não của nữ chính truy thê rốt cuộc có bao nhiêu xuất sắc.
Vân Chỉ Phong trong đầu đều đang nghĩ đến kỳ lân huyết ngọc, tầm mắt liên tiếp dừng ở trên lừa của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời cũng không kém, liếc mắt cũng không liếc mà nhìn chằm chặp vào con lừa của đối phương, suy nghĩ nên làm như thế nào để Vân Chỉ Phong nhớ rằng đã hứa cho nàng con lừa này.
Hai nhân vật chính trong câu chuyện ngược luyến tình thâm này trong đầu đều là ý xấu, trong lòng đều là (lừa của) đối phương, không khí trong phút chốc hết sức hòa hợp.
Tống Nam Thời: "Lừa này của ngươi! ! "
Vân Chỉ Phong: "Con lừa này! ! "
Bọn họ trăm miệng một lời, nói ra xong, đồng thời dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tống Nam Thời phản ứng trước, đánh đòn phủ đầu, há mồm liền đối với lừa của đối phương khen tới khen lui, nói trắng ra, là dùng từ ngữ vô cùng khoa trương, Vân Chỉ Phong nghe xong cũng vô cùng sửng sốt.
Hắn đời này cũng không nghĩ tới có người có thể có tình cảm chân thật như vậy với một con lừa.
Tuy nhiên hắn biết được.
Hắn không nghĩ để Tống Nam Thời chiếm trước ưu thế, căng da đầu mà đáp trả.
Nhưng rốt cuộc Kỳ lân tử mơi trải qua ba tháng sống lưu vong, kỹ năng nói chuyện chắc chắn không thể được như Tống Nam Thời, cho dù vừa mới học xong kỹ năng chém giới, nhưng Kỳ lân tử vẫn là còn chút rụt rè cùng kiêu ngạo.
Hắn đối với con lừa kia ngó trái ngó phải, có vẻ là không tìm ra được câu nói thích hợp.
Kỳ lân tử cắn chặt răng, căng da đầu muốn nói, liền thấy lừa huynh đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, há mồm phát ra một tia bất mãn.
"A a a —— ách!"
Vân Chỉ Phong: "! ! "
Hắn chậm rãi thẳng người, những lời nói trái với lương tâm rốt cuộc là vẫn không sao nói được.
Hắn cảm thấy, làm người, hoặc nhiều hoặc ít vẫn cần phải có điểm dừng.
Ván này, hắn thua triệt để tâm phục khẩu phục.
Tống Nam Thời thấy thế cười lạnh một tiếng.
Cùng ta đấu, ngươi vẫn còn non và xanh lắm!
Thắng trận, Tống Nam Thời ưỡn ngực tự tin, nhưng nghĩ đến 300 linh thạch bị hố kia liền cảm thấy suy sụp.
Giữa hai người cứ như vậy có một bầu không khí vi diệu, trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện.
Nhưng mà thế gian này người không nắm bắt được không khí vẫn rất nhiều.
Một vị tu sĩ đồng hành cùng bọn họ một đoạn đường thấy Tống Nam Thời cả một đường đều khen lừa lên đến tận trời, trong lòng thầm nghĩ lừa thì có cái gì tốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Sau đó bị diện mạo của Tống Nam Thời làm kinh diễm.
Tống Nam Thời nghèo thì đúng là nghèo thật, nhưng nàng nếu là chịu dùng mặt để kiếm cơm, khẳng định sẽ không lo bị chết đói.
Vị huynh đài vừa mới bị kinh diễm kia, thân là nam nhân liền lập tức nổi lên một tầng hư vinh, nhìn đến tên tiểu bạch kiểm ở bên cạnh mỹ nhân chỉ có thể cưỡi lừa, liền ngẩng đầu ưỡn ngực cưỡi thiên mã của mình đi qua.
Hắn dùng ngữ khí một giấu chín khoe mà nói với Tống Nam Thời: "Tiên tử, lừa thì có cái gì đẹp, ngươi nhìn xem ngựa của ta hôm nay! ! "
Lời nói còn chưa nói xong, hai đôi mắt nhất trí nhìn qua.
Vân Chỉ Phong mặt không biểu tình.
Tống Nam Thời cười lạnh: "Ngươi muốn gì? Này là đang thiếu đòn sao?"
Liền lừa huynh cũng rất bất mãn mình bị người ta hạ nhục, há mồm đối với ngựa của đối phương kêu một tiếng.
Tu sĩ cùng ngựa của y "! ! "
Bọn họ xám xịt mà tránh ra.
Tống Nam Thời lúc này mới thu hồi tầm mắt, cười lạnh nói: "Đời này ta ghét nhất là người giàu ở trước mặt ta khoe tiền.
"
Vân Chỉ Phong tức khắc một lời khó nói hết mà nhìn lại đây, muốn nói lại thôi: "Ngươi cảm thấy, hắn là muốn khoe giàu với ngươi?"
Tống Nam Thời: "Còn không phải hay sao?"
Vân Chỉ Phong: "! ! "
Hắn minh bạch nguyên nhân tại sao Tống Nam Thời không thể dùng mặt để kiếm cơm rồi.
Đi sâu vào trong núi, Tống Nam Thời thuần thục bắt đầu chuẩn bị đồ vật, Vân Chỉ Phong ở một bên tìm kiếm địa điểm đi săn thích hợp, một bên lưu ý hướng đi của con lừa.
Hắn hiện tại muốn tận lực giảm bớt vận dụng linh lực, trước đây hắn có thể che giấu linh lực đối với người Vân gia, nhưng chỉ cần