Hắn ngẩng đầu, phức tạp mà nhìn theo bóng dáng Tống Nam Thời.
Cô nương này, đúng là có chút bản lĩnh.
Nhưng mà nếu Tống Nam Thời đi rồi, như vậy! !
Vân Chỉ Phong tầm mắt không tự chủ được mà dừng ở trên người lừa huynh đang nhàn nhã ăn cỏ ở một bên.
Hắn biết, cơ hội của hắn, tới rồi.
! !
Bên kia.
Tống Nam Thời cảm thấy Quy Quy này quả nhiên có tài năng, không hổ có huyết mạch chuột tầm bảo.
Dùng nó đi tìm linh thảo, so dĩ trước đây nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mới mười lăm phút, nàng liền tìm được mấy thứ linh dược mấu chốt, mắt thấy Quy Quy bốn chân ngắn nhỏ duỗi thẳng nằm thở dốc, Tống Nam Thời chung quy là quyết định phát huy một chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, tìm một nơi vắng gió để Quy Quy nghỉ ngơi trong chốc lát.
Bởi vì đêm qua trằn trọc không có ngủ ngon, nàng cũng nhắm hai mắt lại chợp mắt một chút.
Quy Quy vừa thấy nàng nhắm mắt, một đôi mắt như hạt đậu xanh đảo tròn, tìm kiếm cơ hội chạy trốn mới.
Nếu trước kia chạy trốn là vì chủ nhân nói nó chạy, hiện tại nó chạy trốn thuần túy là vì chính mình.
Tống Nam Thời này, nàng áp bức rùa tới vậy căn bản không phải người!
Nó không dấu vết mà bò, mắt thấy bò tới được phạm vi tay Tống Nam Thời duỗi tay ra cũng không với được, một tiếng gầm rú mà tai nhân loại cơ hồ nghe không được bỗng nhiên xâm nhập vào tai ảnh quỷ.
Ảnh quỷ bị thanh âm này chấn động toàn bộ cơ thể rùa đều mất đi năng lực hành động.
Trong rừng đàn chim náo loạn.
Nhưng là bởi vì thanh âm này nhân loại hay thậm chí tu sĩ khó có thể nghe được, ở chỗ nhân loại nhìn thấy, thì chỉ không biết chim trong rừng bị làm sao mà náo động bay đầy đỉnh núi
Quy Quy không kịp nghĩ đây là cái gì, nó chỉ thầm thấy may mắn, thanh âm này Tống Nam Thời hẳn là nghe không được.
Nhưng mới vừa nghĩ như vậy, Tống Nam Thời lại mở mắt.
Nàng tùy tay đem Quy Quy đang bò đến một bên kia cầm lên, nhìn phương xa, nhíu mày nói: "Đây là âm thanh gì?"
Quy Quy cả kinh!
Nàng nghe được!
Cùng lúc đó, người đang cùng lừa đấu trí đấu dũng Vân Chỉ Phong cũng nâng lên mắt nhìn lên trời.
! !
Sườn núi phía Tây.
Trì Thuật An bị một chưởng đánh trở về nguyên hình, mạnh mẽ mà lăn trên mặt đất.
Yêu tộc đuổi giết hắn đã bị một chiêu cuối của hắn đánh gục, đã không còn sống.
Nhưng hắn không hề cảm thấy may mắn chút nào.
Hắn có thể cảm giác được yêu lực trong cơ thể đang nhanh chóng xói mòn, hắn bây giờ không thể biến về hình người.
Không thể xuống núi, hắn sớm hay muộn sẽ chết ở trong rừng.
Hắn cắn chặt răng, duy trì thần thức tỉnh táo.
Hắn là Thái Tử Yêu tộc, bảy ngày trước dẫn dắt tộc nhân tuần tra lãnh địa phía tây của Yêu tộc, ai ngờ nửa đường liền gặp phải một đám Yêu tộc thân phận không rõ phục kích, đám yêu kia thực lực cường hãn, tộc nhân bên người hắn từng người từng người ngã xuống, hắn bị một đường đuổi giết tới lãnh địa của Nhân tộc.
Vừa đánh vừa lui đến hôm nay, hắn rốt cuộc giết chết tên phục kích cuối cùng, nhưng ai ngờ! !
Trì Thuật An nhìn thoáng qua nguyên hình của bản thân.
Hắn phải nhanh một chút rời đi nơi này, hắn không thể để bất luận kẻ nào có khả năng thừa nước đục thả câu!
Hắn dùng hết một tia yêu lực cuối cùng, không kịp nhìn đến thi thể của phục kích giả kia, cũng không quay đầu lại xoay người chạy vội.
Bóng dáng màu đen ở trong rừng như tia chớp xuyên qua.
Hắn cũng không biết chính mình chạy bao lâu, hắn trong lòng chỉ có một tín niệm, hiện tại Yêu tộc phục kích hắn là ai vẫn không biết, như vậy mỗi một