Đằng kia, lão gia gia chán chường nhắm mắt lại, có lẽ cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai đi. Dù hắn đã dành cả đời này để xây dựng thanh danh, nhưng nếu làm người khác biết được mấy vụ bê bối trong gia đình, chắc chắn sẽ 'vơ đũa cả nắm', cho rằng lúc còn trẻ, hắn cũng ăn chơi, gái gú như vậy.
Nói cách khác, thanh danh cả đời của hắn sẽ bị hủy hoại.......
Triệu Dịch Sơn què một chân, không thể di chuyển, đành phải lớn tiếng phản bác: "Không liên quan đến ta! Ta chưa gặp nàng bao giờ! Nhất định là nhớ lầm rồi!"
Tiểu tam đột nhiên duỗi đầu ra, đáp trả: "Ai bảo! Lúc trước, là ngươi tán tỉnh ta ở quán bar KB, sau đó, chúng ta liền đi khách sạn. Sáng hôm sau, bởi vì ta có việc nên đi trước nhưng dù sao đi nữa, chúng ta cũng được tính là 'một đêm phu thê' a. Ta còn nhớ rõ thứ đó của ngươi có kích cỡ bao nhiêu."
Triệu Dịch Sơn: ..................
Đây là kết cục của lối sống buông thả a.
"Thế nhưng, hại người là không đúng." Tạ Trì nhăn mày, hạ giọng: "Chuyện này, tìm cách khác giải quyết đi."
"Triệu gia quả thật thiếu ngươi, tuy nhiên, ngươi cũng đã ra tay trả thù bọn họ. Vì vậy, hai bên đều có lỗi, ta nói vậy không sai chứ?"
"Không sai.........." Lão gia gia dùng cây trượng gõ xuống mặt đất, bình tĩnh nói: "Bọn họ quả thật đã tạo nghiệp, lần này chịu hậu quả là xứng đáng."
Không ai mất mạng, đã may mắn lắm rồi.
Tiểu quỷ không quá phục, song Tạ Trì lại bảo: "Hay là để Triệu gia cung phụng ngươi đi, cho đến khi ngươi có thể đi đầu thai lại mới ngưng. Song, trong khoảng thời gian này, ngươi không được phép quậy phá nữa, còn phải chịu trách nhiệm khi nhận đồ cúng của người khác, bảo hộ Triệu gia một chút.... Ân, ngươi bảo hộ lão gia gia thôi cũng được."
Tiểu quỷ vẫn còn do dự, thật ra, nó cũng không muốn 'cá chết lưới rách', chỉ là suy nghĩ của bọn trẻ con đa phần tùy hứng, nhưng có một số việc, một khi đã bắt đầu thì khó mà dừng lại.
Hiện tại, có người mở lời, nó ngu gì không xuống nước một chút a. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là nó đánh không lại người ta, nên chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
Nó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu, miễn cưỡng đáp ứng Tạ Trì.
Thấy nó thức thời, Tạ Trì cũng xem như hài lòng. Sau đó, nàng hỏi Triệu gia: "Các ngươi đồng ý không?"
Triệu Xương vẫn chưa muốn thoả hiệp, cả hai anh em Triệu Dịch Sơn cùng Triệu Dịch Quân cũng vậy. Nhưng lão gia gia lại thấy biện pháp xử lý này rất ổn. Dù sao lão gia gia cũng là dân kinh doanh, bọn họ chú trọng hợp tác kèm lợi ích, có thể tạo lợi ích cho nhau thì sao phải nhất quyết gây thương tổn?
Vân Hủ đứng bên cạnh vỗ tay, hắn quả thật không giỏi về giải quyết mấy vụ này, chủ yếu là EQ không đủ, cũng không học được cách xử lý đơn giản mà hiệu quả của sư muội, vì thế, chỉ có thể nhờ trợ giúp mà thôi.
"Còn người phụ nữ này....." Vân Hủ nhìn cô ta, ho khan một tiếng: "Sau này, vận mệnh của nàng chính là vô tử*. Ngươi cũng đã hành hạ nàng mấy ngày nay, có thể xem như báo thù xong rồi đi?"
(*vô tử: không thể có con và sinh con)
Tiểu quỷ hận, nhưng nó vẫn mong muốn quay về bụng của cô ta, nó chỉ muốn mình được sinh ra mà thôi. Tình cảm nó dành cho người phụ nữ đã vứt bỏ bản thân tận hai lần, khiến nó rất khó xử.
Tiểu quỷ cúi đầu, trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng lặng lẽ gật đầu đồng ý.
"Còn lại giao cho sư huynh nha?" Tạ Trì vỗ tay hai tiếng, nàng ôm nắm, đứng lên: "Ta đây về phòng trước."
"Ok sư muội." Vân Hủ vẫy vẫy tay, kế đến phải đặt làm quan tài bằng ngọc cho tiểu quỷ rồi dạy người làm cách cung phụng nó là hoàn tất mọi việc.
Tạ Trì quay vào phòng, quăng giày xuống đất rồi nhảy lên giường, ôm nắm lăn qua lăn lại. Sau đó, nàng nói nhỏ: "Ta nhớ mẹ."
Trong ký ức của nàng, bóng dáng của mẹ ngày càng mờ nhạt, Tạ Trì chỉ nhớ rõ dáng người thanh mảnh, cao cao gầy gầy, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Trong ấn tượng của Tạ Trì, từ lúc nhỏ đã chứng kiến nàng luôn luôn rơi lệ.
Lần đầu tiên thấy mẹ khóc, Tạ Trì chỉ mới ba tuổi, nàng chỉ vào dưới tán cây trước cửa, ngây thơ hỏi: "Mama, tại sao người kia suốt ngày cứ ngồi dưới gốc cây vậy?"
Mẹ nàng đột nhiên rơi nước mắt, thậm chí ôm chặt Tạ Trì, gào khóc.
Sau này, Tạ Trì lớn hơn, mới nhận thức được, mẹ nàng không nhìn thấy*.......
(*ý câu này nói rằng mẹ của Tạ Trì không thể nhìn đến người âm, linh hồn, ma quỷ)
Mẹ Tạ Trì không ngờ rằng nàng lại có thể nhìn thấy bọn họ.
Đợi Tạ Trì lên năm, mẹ mới dẫn nàng tới chỗ của sư phụ. Kể từ đó, Tạ Trì....... rất ít khi gặp lại mẹ mình.
Lúc Tạ Trì mười lăm tuổi cũng là lần cuối nàng được gặp mẹ mình. Sau khi xuống xe lửa, nàng ghé mua một bó hoa hồng thật đẹp để tặng mẹ. Tạ Trì cầm bó hoa đi về thì phát hiện trong nhà không có một ai. Hàng xóm xung quanh nói rằng mẹ nàng bị bệnh, đang nằm viện điều trị được một khoảng thời gian rồi.
Nhưng mà.... mẹ chưa từng nói cho Tạ Trì biết.
Tạ Trì tới bệnh viện, thân hình của người phụ nữ kia ngày càng đơn bạc, mỏng manh như một trang giấy, nàng nằm trên chiếc giường màu trắng tinh, dường như không còn sức lực để mở mắt. Nghe được tiếng bước chân, nàng khó khăn quay đầu lại, hướng mặt về phía âm thanh phát ra.
"Là A Trì sao?"
Nàng nói: "Mẹ thực xin lỗi ngươi."
"Vô cùng xin lỗi."
Đó là....lần cuối Tạ Trì trông thấy nàng.
Tiểu nắm luống cuống nằm trong ngực Tạ Trì, nắm biết nàng đang buồn nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ có thể vươn ra vài nhánh xúc tua, xoa xoa gương mặt Tạ Trì.
"Cảm ơn ngươi đã an ủi ta." Tạ Trì ôm chặt tiểu nắm: "Thật ra, cũng không đau khổ như