Đại sư tỷ nhảy dựng lên, ôm lấy Tạ Trì, quan tâm không ngừng: "Xuống núi ốm hơn rồi, sao lại gầy như vậy chứ? Có phải ăn uống không điều độ không? Ngươi như vậy là không được đâu. Ai daaaaaa, làm ta đau lòng chết mất. Về nhà để ta nấu đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng, bồi bổ cho ngươi!"
"Đại sư tỷ...." Tạ Trì bế cô gái 1m35 - đại sư tỷ, ẵm một mạch nhét vào xe: "Chúng ta đi về trước rồi nói tiếp nè".
Vẻ ngoài đại sư tỷ thoạt nhìn như một bé loli chân ngắn nhưng sự thật thì năm nay, nàng đã 29 tuổi. Thời điểm Tạ Trì lên núi, hình dáng của nàng đã như vậy, nhiều năm qua đi vẫn chưa từng thay đổi.
Trên núi, không có nhiều bé gái, sau khi Tạ Trì đến, đại sư tỷ đối xử với nàng rất tốt. Tạ Trì còn nhớ lúc bản thân phát sốt, khóc lóc đòi mẹ, khi đó nàng còn rất rất nhỏ, đại sư tỷ chính là người phụ trách chăm sóc nàng. Cũng chính vì mẫu tính quá độ, hình như đại sư tỷ đã coi Tạ Trì như con gái của mình, ôm lấy nàng khi đang sốt vào lòng ngực, quyết tâm từ nay về sau sẽ chăm sóc tốt Tạ Trì như là mẹ của nàng.
Cái gì tốt nhất cũng đều muốn dành cho A Trì, ai dám bắt nạt nàng liền đích thân đi trả thù. Thêm vào đó, còn nuôi A Trì béo tròn, mập mạp.
Tạ Trì tốn rất nhiều công sức mới giảm cân được, rốt cuộc bởi vì nàng gầy hơn, lại bị đại sư tỷ ép ăn nhiều thật nhiều a.
Tạ Trì mà thấy đại sư tỷ liền hoảng sợ, thật ra là bởi vì nàng bị ép ăn không khác gì một con heo cả, hễ nhìn thấy đại sư tỷ lập tức cảm thấy đầy bụng, khó tiêu.
Thế nhưng, đại sư tỷ thật lòng muốn tốt cho nàng, thật lòng yêu thương nàng nên Tạ Trì không thể từ chối.
"Sư tỷ, sao ngươi lại đích thân tới đây?" Tạ Trì không cho đại sư tỷ lái xe, chủ yếu bởi vì tránh đi phiền phức. Hễ nàng lái xe, nhất định sẽ bị cảnh sát bắt vì hiểu lầm là trẻ vị thanh niên chưa đủ 18 tuổi, khiến đại sư tỷ tức điên người.
"Ta có việc cần phải xuống núi a, thuận tiện mang thanh kiếm lại cho ngươi luôn này. Hơn nữa, lâu rồi không được gặp ngươi nên muốn qua đây thăm nè". Đại sư tỷ chớp chớp mắt, ủy khuất bảo: "Trì Trì ốm quá rồi, ta vốn không đồng ý ngươi xuống núi, đều tại tam sư huynh cứ nhất quyết đáp ứng, tức muốn chết".
Tạ Trì nhanh chân an ủi nàng. Tạ Trì vừa mới xuống núi không bao lâu, có trời chứng giám nàng không hề ốm đi a.
Trên đường về, Tạ Trì kể rất nhiều về mấy ngày mình đã trải qua, khiến đại sư tỷ vui vẻ đến mức cười to không ngừng. Ngay khi về đến biệt thự, đại sư tỷ lập tức buông vali, dự định đi nấu cơm cho Tạ Trì.
Tạ Trì khó khăn giữ lại đại sư tỷ, bảo bản thân đã ăn trước khi lên máy bay, hiện tại vẫn chưa đói bụng. Lúc này, đại sư tỷ mới tạm dừng việc làm cơm, song vẫn lấy mấy đồ ăn vặt mà mình đã mua, đưa cho Trì Trì, vẻ mặt hiền lành xem nàng ăn.
"À đúng rồi, ta đã giúp ngươi mang Trảm ma kiếm tới, thường ngày đều phải đeo trên người đó." Tạ Trì mở chiếc hộp mà đại sư tỷ đưa. Nhân ngày lễ gặp mặt, sư phụ đã lấy thanh kiếm này tặng cho nàng. Lúc nàng còn nhỏ, vóc dáng vẫn chưa cao bằng thanh kiếm nhưng lại rất thích mang nó theo. Dù có mệt đi chăng nữa, vẫn thích cõng nó trên lưng.
Kì thật, nàng chưa bao giờ xa Trảm ma kiếm lâu như vậy.
Trảm ma kiếm có chiều dài 55 cm, bởi vì không được mài bén nên nhìn qua cứ như một thanh gỗ bị đập dẹp lép, không hề giống như một vũ khí có tính sát thương cao.
Tạ Trì cầm miếng vải trắng, đau lòng lau chùi nó. Lâu rồi không gặp, không ai bão dưỡng Trảm ma kiếm cả.
"Cảm ơn đại sư tỷ".
Thật ra, dù có lấy lại Trảm ma kiếm, nàng cũng sẽ không sử dụng khi live stream. Thứ nhất, để mọi người thấy được không phải là chuyện tốt. Thứ hai, nàng đang đóng vai nhân vật phản mê tín, tuyệt đối không thể cầm kiếm đánh ma quỷ trước màn hình được.
Trảm ma kiếm chỉ có tác dụng phòng thân mà thôi. Nếu thật sự bắt gặp một con ác quỷ, thực lực cao cường mới cần dùng tới. Chỉ sử dụng tay không đánh giặc, dễ dàng rơi vào thế hạ phong.
Đối với Tạ Trì mà nói, tình cảm nàng dành cho Trảm ma kiếm giống như một loại ký thác*. Cho nên, mỗi khi có Trảm ma kiếm bên người, nàng mới có thể an tâm hơn, tựa như.......sư phụ vẫn đang bên cạnh nàng.
(*ký thác: gửi gắm nỗi niềm, tâm sự, v...v....)
Đến tối, Tạ Trì cũng không còn cớ gì ngăn đại sư tỷ nấu cơm, đây cũng là lần đầu tiên sư điệt chứng kiến chỗ đáng sợ của đại sư tỷ. Rõ ràng chỉ có ba người bọn họ mà nàng làm tới sáu món đồ ăn, hai nồi canh! Trong số đó, món canh gà lại xuất hiện......... Hơn nữa, mỗi món mặn đều đầy đủ dinh dưỡng, ba món rau, ba món thịt.
Trước khi ăn cơm, Tạ Trì đã dặn dò hắn: "Tập trung ăn đồ ăn, ít ăn cơm. Cố gắng giải quyết hết đống đồ ăn đó".
Sư điệt:..............
Như vầy thì làm sao mà giải quyết a!
Tay nghề nấu ăn của đại sư tỷ rất tốt, nhìn một bàn đồ ăn vô cùng hấp dẫn. Nếu nói rằng đặt đồ ăn từ khách sạn lớn làm, chắc chắn ai cũng sẽ tin.
"Phải ăn nhiều một chút a!" Đại sư tỷ ngồi kế bên Trì Trì, sau đó liên tục gắp đồ ăn cho nàng, không bao lâu sau, đồ ăn trong chén nàng đã nhô lên như một ngọn núi nhỏ.
Tạ Trì xoa xoa bụng, bắt đầu tập trung ăn cơm, cùng lắm thì đợi đại sư tỷ rời khỏi, tiếp tục giảm cân đi. Ắt hẳn nàng đang bận chuyện khác, sẽ không dừng chân ở đây quá lâu, cũng không tăng cân quá