EM THẬT SỰ RẤT YÊU CÔ ẤY!
“Anh, anh nói gì?” Khúc Kỳ sửng sốt, một lúc sau vẫn chưa phản ứng kịp
Trần Thiếu Ngang nhìn cô: “Hôm nay anh không định nói, chỉ là đột nhiên muốn nói.
Em cứ suy nghĩ đi, lần này không tính là lời cầu hôn chính thức đâu.”
“Hả.” Khúc Kỳ khẽ lẩm bẩm.
Ý của anh là… sau này sẽ chính thức cầu hôn cô hả?
“Phòng thí nghiệm vẫn còn chút việc, em cứ về trước đi, anh sẽ xong nhanh thôi.” Anh nói.
Khúc Kỳ lấy lại tinh thần, vội gật đầu: “Vâng ạ, anh đi đi.”
Sau khi Trần Thiếu Ngang quay lại phòng thí nghiệm, Khúc Kỳ không về nhà luôn, cô ở dưới tầng lưỡng lự một lúc lâu.
Trong đầu cô bây giờ toàn là lời nói vừa rồi của Hàn Vũ Tê: “Nếu như không có ba tôi thì anh ta làm gì có cơ hội đi châu u du học.
Nhưng mà được đi du học thì sao chứ, vẻ vang lắm hả? Thật ra lúc ở bên đó, anh ta phải sống không bằng một con chó…”
Hàn Vũ Tê nói rất khó nghe, nhưng câu nói của cô ta lại cho Khúc Kỳ một thông tin rất quan trọng.
Hai năm Trần Thiếu Ngang sống ở châu Âu không hề tốt chút nào.
Lúc anh đi châu Âu, cô đang học nghiên cứu sinh ở Đại học C, rất nhiều bài tập, thi thoảng mới video call với anh.
Anh chưa từng nói cho cô biết tình hình của mình, mỗi lần cô quan tâm hỏi han anh, anh chỉ trả lời qua loa cho xong.
Tuy lúc đó hai người đã ở bên nhau, nhưng vẫn chưa gần gũi lắm, Khúc Kỳ cũng không hỏi nhiều.
Nhưng bây giờ suy nghĩ những lời Hàn Vũ Tê nói, Khúc Kỳ có hơi khó hiểu.
Anh đã có được học bổng toàn phần, vì sao cuộc sống của anh lại không tốt như vậy?
Rốt cuộc khoảng thời gian đó anh đã trải qua chuyện gì?
Tâm tình của Khúc Kỳ đột nhiệt trở nên nặng nề.
Mặc dù anh không nói gì trước thái đô và lời lẽ cay nghiệt của Hàn Vũ Tê, nhưng chắc chắn anh rất khó chịu.
____
Lúc Trần Thiếu Ngang ra khỏi phòng thí nghiệm, sắc trời đã tối dần, toàn bộ sân trường của Đại học C được bao phủ bởi ánh đèn vàng.
Lúc anh xuống lầu liền thấy Khúc Kỳ ngồi trên ghế dài cách đó không xa.
Anh nhíu mày, đi tới: “Sao em vẫn chưa đi?”
Khúc Kỳ nghe tiếng bèn ngẩng đầu, cô cười, đứng lên: “Em chờ anh đấy!”
Trần Thiếu Ngang đồng hồ: “Em ngồi đây suốt hai tiếng hả?”
“Em về nhà cũng không có việc gì làm nên ngồi đây chờ anh.”
Nhiệt độ lúc này khác xa với ban ngày, bây giờ mặt trời đã lặn, nhiệt độ cũng giảm xuống.
Trần Thiếu Ngang nắm tay cô, lạnh buốt.
Anh đau lòng, cởi áo khoác trên người mình mặc cho cô: “Sau này đừng ngốc nghếch ngồi đây chờ nữa, em có thể vào phòng học nào trống để ngồi mà, em ngồi đây như vậy, lỡ bị cảm thì sao?”
Nói xong, anh đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, sau khi xác định không sao mới cảm thấy yên tâm.
Tòa nhà thí nghiệm cách khu nhà giáo viên không xa, Trần Thiếu Ngang nắm tay cô, cùng đi trên sân trường yên tĩnh.
Trong bụng Khúc Kỳ có một đống câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng lại không dám hỏi.
Hàn Vũ Tê giống như một cái gái đâm vào lòng, khiến cô không thoải mái.
Đêm nay Trần Thiếu Ngang im lặng khác thường, trên đường đi, anh không chủ động nói chuyện với Khúc Kỳ, vẻ mặt anh nhàn nhạt, như có tâm sự.
Khúc Kỳ cũng không ồn ào, yên lặng đi bên cạnh anh.
Về đến nhà, Trần Thiếu Ngang hỏi cô: “Em ăn cơm chưa?”
Khúc Kỳ lắc đầu, lúc này mới nhớ ra cô đang nấu cơm dở thì chạy đi đưa tài liệu cho anh, bây giờ phòng bếp vẫn còn ngổn ngang.
“Em vốn định nấu canh cho anh, anh đợi một chút nhé.”
Trần Thiếu Ngang khó khăn lắm mới xuất hiện ý cười: “Em biết nấu canh hả?”
Khúc Kỳ nghiêm túc nói: “Em học trên điện thoại, cũng không khó lắm.”
“Có cần anh giúp không?” Anh hỏi.
Khúc Kỳ vội lắc đầu: “Không, không cần đâu, em vừa mới học, vẫn chưa quen lắm, có anh ở cạnh em sẽ khẩn trương.
Anh cứ ra phòng khách chờ là được rồi.”
Lần này Trần Thiếu Ngang không nói gì nữa, đổi giày xong anh đi vào phòng tắm, sau đó có tiếng nước chảy, chắc là anh đi tắm.
Khúc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu bận rộn nấu nướng.
Tắm xong, Trần Thiếu Ngang về phòng ngủ, một lúc lâu vẫn không thấy anh ra ngoài.
Khúc Kỳ bưng đồ ăn ra bàn, sau đó đi tới cửa phòng anh gõ gõ mấy cái.
Mấy phút sau Trần Thiếu Ngang mới mở cửa ra, anh mặc áo sơ mi kẻ sọc, mái tóc ngắn hơi ẩm, cả người sạch sẽ, mát mẻ.
Chỉ là cặp mắt kia có vẻ hơi nặng nề, mệt mỏi.
“Anh ngủ thiếp đi hả?”
“Không phải, anh chợp mắt một lát.” Anh nhìn cô cười, “Nấu xong rồi hả?”
“Dạ, cũng không biết mùi vị thế nào.” Cô không tự tin lắm.
“Để anh nếm thử nào.”
——
(EbookTruyen.Net)
Khúc Kỳ nấu canh sườn khoai mỡ ngô ngọt, từ xa đã ngửi thấy mùi hương ngào ngạt.
Ngồi xuống bàn ăn, Trần Thiếu Ngang mở nắp ra xem, bắp ngô vàng óng ánh, khoai mỡ màu trắng được cắt thành từng miếng, còn có mấy miếng sườn rất to.
Khúc Kỳ ngượng ngùng gãi đầu: “Em nhờ bác bán hàng ở siêu thị chặt sườn giúp, lúc ấy đông người quá nên bác ấy chặt hơi to.”
Trần Thiếu Ngang chống khuỷu tay lên bàn, xoa cằm: “Trông không tệ lắm.”
“Vậy anh nếm thử một chút đi.” Nói xong, cô định múc canh cho anh.
Trần Thiếu Ngang sợ cô bị bỏng, bèn cầm lấy thìa, múc ra hai bát.
Thấy cô nhìn mình đầy mong đợi, Trần Thiếu Ngang nếm thử một miếng, không ngờ lại rất ngon.
Anh gật đầu: “Em làm tốt lắm, rất ngon.”
Khúc Kỳ vô cùng vui vẻ: “Thật sao, tốt quá! Em cũng có tiềm năng đấy nhỉ!”
Trần Thiếu Ngang buồn cười: “Em thích nấu ăn thế à?”
Bây giờ Khúc Kỳ không còn câu nệ như trước nữa, cô chống cằm nhìn anh: “Em chỉ thích nấu cho anh ăn thôi.”
Trần Thiếu Ngang sửng sốt một chút, nhìn cô gái luôn tươi cười trước mặt, anh đột nhiên cảm thấy chỗ trống trong lòng như được lấp đầy, vốn dĩ trong lòng đang bực bội, lại bị nụ cười của cô làm cho tan biến.
Sau bữa tối, anh người đưa Quả cam nhỏ đi dạo như thường lệ, hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, tâm trạng của Trần Thiếu Ngang dường như cũng tốt hơn.
Nhưng mà không được bao lâu, Trần Thiếu Ngang nhận được điện thoại, sau khi úp máy, anh nói với Khúc Kỳ: “Giáo sư Hàn tìm anh, em về trước đi nhé.”
Ý cười trên mặt Khúc Kỳ nhạt dần: “Là… ba của cô gái lúc này hả? Không phải là cô ta đi mách giáo sư Hàn, để ông ấy làm khó anh đấy chứ?”
Trần Thiếu Ngang an ủi cô: “Không đâu, giáo sư Hàn và Hàn Vũ Tê không giống nhau.
Yên tâm đi, anh đi một lát sẽ về.”
Khúc Kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ dắt Quả cam nhỏ về nhà.
Lúc Trần Thiếu Ngang đến nhà giáo sư Hàn, Hàn Vũ Tê đang ngồi trên ghế sofa, hốc mắt đỏ hoe, có vẻ rất tủi thân, Sầm Quế, sư mẫu của anh đang dỗ dành cô ta.
Trần Thiếu Ngang lễ phép chào hỏi mọi người, Sầm Quế cũng cười: “Thiếu Ngang tới rồi, mau tới đây ngồi đi.”
“Cám ơn sư mẫu.” Trần Thiếu Ngang nói xong liền đi đến sofa ngồi xuống, Sầm Quế liếc con gái một cái, Hàn Vũ Tê nhìn Trần Thiếu Ngang, yên lặng đứng dậy trở về phòng.
Lúc đầu, vợ chồng giáo sư Hàn chỉ hỏi Trần Thiếu