Khúc Kỳ được Trần Thiếu Ngang đặt lên giường lớn mềm mại, dép lê cũng rơi xuống đất, đôi chân trắng nõn mảnh khánh của cô khẽ cọ vào nhau, cảm thấy rất không an toàn.
Cô ngạc nhiên mở to mắt, trái tim như muốn vót tới cổ họng.
“Anh, anh, anh, sao anh lại khóa cửa lại?” Cô nuốt một ngụm nước bọt, không hiểu sao lại thấy hoảng hốt.
Chuyện này diễn ra quá đột ngột, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Cô vô thức lùi người về sau, kéo lấy chăn của anh đắp lên người mình.
Mãi đến lúc ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt, cô mới đột nhiên phản ứng lại, đây là phòng ngủ của anh, giường của anh, chăn của anh!
Khúc Kỳ chưa từng vào phòng của Trần Thiếu Ngang, cùng lắm là cô chỉ đứng ở cửa nói hai câu rồi rời đi.
Khác với phòng ngủ được trang trí rất đáng yêu của cô, căn phòng này của Trần Thiếu Ngang lấy màu xám làm chủ đạo, chăn ga màu xám, thảm cũng màu xám.
Chiếc tủ đầu giường để vài quyển sách vật lý, rất ngăn nắp, bên cạnh là một chiếc tủ quần áo.
Lúc này rèm cửa đang được kéo lên, ngoài trời đen như mực, không thấy cái gì cả.
Ở góc của cửa sổ có đặt một chiếc bàn, trên bàn có đèn, vài cuốn sách và một ống đựng bút.
Trần Thiếu Ngang ở phòng ngủ phụ, không lớn bằng phòng của Khúc Kỳ, nhưng dường như đồ của anh rất ít, trông không chật tí nào.
Khúc Kỳ cũng chỉ vội vàng đảo mắt qua, còn chưa kịp tán thưởng đã thấy Trần Thiếu Ngang đi tới, anh đứng bên giường, nhìn cô cười như không cười.
Trong nháy mắt, Khúc Kỳ cảm thấy mình như chú dê con chuẩn bị lên chảo.
Cô nhớ rõ ràng lúc nãy vẫn còn nóng lòng đứng ở cửa chờ anh về mà, sao bây giờ lại bị anh ôm vào phòng ngủ rồi? Giống như đang nằm mơ vậy.
Cô rụt người lại, sợ hãi nhìn anh, gương mặt đỏ bừng: “Anh, anh muốn làm gì?”
Trần Thiếu Ngang vẫn đứng ở bên giường, anh khom lưng xuống, chống tay lên thành giường, nhốt cô lại: “Không phải em vẫn luôn bảo anh ăn thử bánh quy Khúc Kỳ à, hôm nay khẩu vị đột nhiên rất tốt, anh muốn ăn thử.”
“…” Cô giả vờ không hiểu, “Bánh lần trước em mua đã ăn hết rồi, ngày, ngày mai anh đến siêu thị mua hộp mới đi!”
Trần Thiếu Ngang cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một lúc lâu, sau đó mới cười nhẹ, nói nói một câu: “Không phải bây giờ đang có sẵn sao?”
Khúc Kỳ loạng choạng lùi về sau, kết quả là lại ngã nằm ra.
Giây tiếp theo, chăn trên người cô bị kéo đi, sau đó cả người bị anh đè lên.
Bàn tay anh vuốt ve cái má mềm mại của cô, dịu dàng vén tóc cho cô, khuôn mặt kia cách cô càng ngày càng gần, thậm chí Khúc Kỳ còn có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh.
Cô sững sờ nằm trên giường nhìn khuôn mắt kia, bỗng nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp cũng dần dồn dập, trong lòng âm thầm khiếu nại: Anh có thể đừng trêu chọc cô như vậy không, cô mà nổi điên sẽ cắn anh đấy!
Nhìn ánh mắt u oán như chó con của cô, Trần Thiếu Ngang bật cười, cúi đầu hôn lên môi cô.
Bàn tay nóng bỏng của anh vén áo cô lên, xoa xoa cái bụng phẳng lì của cô, lại không nhịn được vuốt ve cái eo nhỏ.
Cả người Khúc Kỳ run rẩy, cô vô thức ôm lấy tay anh, ngăn động tác tiếp theo lại.
Anh ngước mắt lên, giống như đang hỏi cô có được hay không.
Một lát sau, thấy cô không nói gì, Trần Thiếu Ngang chậm rãi rút tay lại.
Cô không đồng ý, anh sẽ không ép.
Anh nghiêng người nằm xuống cạnh cô, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, dỗ dành: “Đêm nay em ngủ lại đây với anh được không, anh sẽ không động vào em.”
Sau đó anh đắp chăn cho cô, tiện tay tắt luôn đèn ngủ.
Căn phòng tối đen, Khúc Kỳ ngoan ngoãn nằm trên giường, nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh.
Không có đèn, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô nhìn anh: “Đêm nay anh làm sao thế?”
Trần Thiếu Ngang duỗi tay kéo cô vào lòng, để cô gối lên tay mình, ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người cô, anh mới bình tĩnh hơn: “Không sao cả, chỉ là thấy nhớ em, rất nhớ em.”
“Em vẫn luôn ở đây, chưa từng rời đi mà.”
“Nhưng mà anh vẫn cảm thấy nhớ em.” Anh ôm cô rất chặt, dường như sợ cô sẽ biến mất.
Khúc Kỳ chủ động rúc vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Không phải hôm nay anh nói muốn kết hôn hả? Em, em, em đồng ý!”
Trần Thiếu Ngang dừng lại một chút, sau đó bất đắc dĩ cười: “Đây không phải chính thức cầu hôn đầu, nếu không sẽ khiến em tủi thân.”
“Nhưng mà em vẫn đồng ý.” Cô nói, “Nếu anh chưa sẵn sàng, vậy thì lần sau mua nhẫn cho em cũng được.”
Trần Thiếu Ngang nhìn cô, nhéo mũi cô một cái: “Qua loa vậy hả?”
“Vâng,” Cô nắm lấy tay anh, một lúc sau mới nhỏ giọng nói, “Chỉ cần là anh thì như nào cũng được hết.”
Trần Thiếu Ngang vùi mặt vào cổ cô, trong bóng tối, giọng nói của anh có hơi khàn khàn: “Sao em lại tốt như vậy?”
Cô vuốt ve tóc anh, trả lời: “Bởi vì em cảm thấy, anh rất tốt, rất rất tốt.”
Anh bắt lấy tay cô, hôn lên ngón tay cô, giọng nói mang theo vẻ trêu chọc: “Em không biết là không nên chạm vào đầu của đàn ông à?”
Khúc Kỳ giật mình, vô thức muốn thu tay lại, nhưng chậm mất rồi.
Hai tay cô bị anh giữ trên đỉnh đầu, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, từ điên cuồng trở nên nhẹ nhàng.
Khúc Kỳ chủ động nghênh đón nụ hôn của anh, hai tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trần Thiếu Ngang vừa hôn cô, vừa lấy một cái hộp nhỏ màu hồng nhạt ở tủ đầu giường.
Mặc dù trong phòng rất tối, nhưng Khúc Kỳ nhìn lướt qua vẫn biết là thứ gì, gò má cô đỏ lên, ấp úng nói: “Cái này… không phải lần trước ở siêu thị bị cầm nhầm sao? Anh giữ lại làm gì?”
Cô cứ tưởng anh vứt đi rồi.
Trần Thiếu Ngang nhìn cô, cười như không cười: “Dù sao cũng bỏ tiền ra mua rồi, nếu vứt đi thì phí lắm?”
Khúc Kỳ: “…” Mặt cô đỏ bừng nhưng cũng không từ chối, ngược lại là rúc đầu vào lòng anh.
Vẻ mặt anh đầy cưng chiều, cắn cắn vành tai cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, nếu đau thì nói với anh, anh sẽ nhẹ nhàng.”
____
Khúc Kỳ không biết bị anh giày vò bao lâu mới kết thúc, cô chỉ biết anh lừa cô.
Rõ ràng anh nói nếu đau thì nói cho anh biết, anh sẽ nhẹ nhàng.
Nhưng mà thực tế thì sao, cô gào khóc kêu đau cũng vô dụng!
Cô mơ màng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì thấy eo ỏi lưng đau, xương cốt như bị nghiền nát.
Cô nhíu mày, thầm oán hận trong lòng, nhưng thân thể lại rất thành thật ôm lấy người đàn ông bên cạnh.
Chỉ là cô vồ hụt.
Khúc Kỳ mở mặt ra xem, đúng là bên cạnh không có ai.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, đèn trong phòng cũng không bật, chỉ có ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy đồ trong phòng.
Khúc Kỳ tưởng anh đi vệ sinh, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh quay về.
Đã muộn vậy rồi, anh còn đi đâu thế? Cô hơi nghi hoặc, cơn buồn ngủ cũng vì vậy mà biến mất.
Ngồi dậy mặc quần áo xong, cô đi chân đất ra ngoài,