Miễn cưỡng ngồi xe Hạc Tư Đằng đến công ty, ngay khi xe dừng lại trong tầng hầm đỗ, La Ngữ Tịch lập tức mở cửa bước xuống. Hạc Tư Đằng cứ luôn có cảm giác khó chịu trong lòng, khóa xe xong liền cùng theo phía sau.
Vào đến sảnh, từ xa nữ tiếp tân nhìn thấy La Ngữ Tịch đã vội vàng chạy đến, đưa cho cô một túi giấy nhỏ, cẩn thận truyền đạt lại: "Lúc nãy cha mẹ em vừa ghé qua gửi em ít đồ."
"Em cảm ơn chị."
La Ngữ Tịch cầm lấy mở ra xem, Hạc Tư Đằng từ phía sau đi đến tò mò nghía mắt qua nhìn. Thấy bên trong là thuốc cùng cao dán, miếng dán hạ sốt,... anh mới chợt nhận ra bản thân đã quá đáng đến mức ăn hiếp người bệnh.
Ở trong thang máy, Hạc Tư Đằng dựa người vào vách, đưa mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân La Ngữ Tịch. Tuy chỉ là quần áo rẻ tiền, nhưng khi mặc trên người cô lại nghiêm túc, chỉnh chu.
Áo sơ mi trắng dài tay cùng váy công sở kín đáo, cùng là một phong cách nhưng khi được mặc ở những người khác nhau thì cảm giác mang đến cũng khác nhau.
Điển hình như thư ký của Hạc Tư Đằng, sơ mi không cài hai nút đầu phô ra bộ ngực đẫy đà, chân váy thì ngắn, cúi người một cái liền lộ hết ra, nhìn thế nào cũng luộm thuộm, phản cảm.
Đến tầng làm việc của La Ngữ Tịch, cô bước ra ngoài trước, lạnh lùng không thèm liếc đến Hạc Tư Đằng một cái. Anh đứng bên trong dõi theo, đột nhiên lại có chút tò mò về ba vòng của cô bên dưới bộ quần áo che kín đó.
Tuy trở thành con dâu chủ tịch, phu nhân của tổng giám đốc, thế nhưng công việc của La Ngữ Tịch chỉ bận thêm chứ không hề nhẹ đi.
Sở dĩ La Ngữ Tịch không chuyển lên trên làm việc để tiện giám sát Hạc Tư Đằng vì không muốn chuyện cá nhân ảnh hưởng đến chất lượng công việc. Thêm nữa chính Hạc Tư Đằng giãy nảy kiên quyết không cho cô bám sát anh, nếu không sẽ không nghiêm túc làm việc.
Mới ngồi làm việc được chưa được hai tiếng, điện thoại của La Ngữ Tịch đã có người gọi đến. Nhìn dãy số hiển thị, ắt hẳn chủ nhân cũng đã bỏ ra số tiền kha khá để mua sim số đẹp.
Ngay khi La Ngữ Tịch vừa bắt máy, giọng nói hách dịch của Hạc Tư Đằng đã vang lên: "Tôi muốn uống cafe, đến tiệm cạnh công ty mua đi."
"Thư ký anh đâu?"
"Hôm nay cô ta mang giày cao gót mới, không tiện đi xa."
Cơn giận dữ trong La Ngữ Tịch lập tức bùng cháy, không phải vì ghen, mà vì tức con người không biết điều như Hạc Tư Đằng.
"Được!" La Ngữ Tịch đáp một tiếng, đứng dậy cầm ví và điện thoại đi mua cafe.
Lúc La Ngữ Tịch mang cafe đến văn phòng của Hạc Tư Đằng thì anh đang nhởn nhơ gác chân lên bàn, hai tay cầm điện thoại chơi game.
Còn cô nàng thư ký ăn mặc thiếu vải, trang điểm lòe loẹt đứng cạnh bóp vai cho Hạc Tư Đằng, bộ ngực to sắp trào ra khỏi áo sơ mi trắng mỏng tang không cài hết nút, liên tục dán vào cánh tay anh.
Thấy La Ngữ Tịch, cô ta liếc đểu một cái, trơ trẽn không thèm chào hỏi.
Ánh mắt La Ngữ Tịch lạnh đi, rất nhanh lại nở nụ cười thân thiện, cất giọng nhẹ nhàng dễ nghe: