Vừa mới đến giờ nghỉ trưa, thế nhưng Hạc Tư Đằng đã sớm có mặt, thảnh thơi lảng vảng ở trước phòng sáng tạo nơi La Ngữ Tịch làm việc. Những nhân viên lúc ra ngoài đi ăn trưa, nhìn thấy anh đều ngạc nhiên ngỡ ngàng.
Từng nhóm người lần lượt rời khỏi, Hạc Tư Đằng đứng đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy La Ngữ Tịch bước ra. Mất hết kiên nhẫn, anh trực tiếp đi vào, đảo mắt một lượt tìm kiếm.
Một nữ nhân viên ra cuối thấy Hạc Tư Đằng, biết anh đang tìm La Ngữ Tịch nên lên tiếng chỉ: "Hạc tổng, Ngữ Tịch trong phòng nghỉ."
Hạc Tư Đằng nói hai tiếng cảm ơn, sau đó đi thẳng vào phòng nghỉ ở tít trong cùng. Phòng nghỉ được bố trí riêng cho phòng sáng tạo, dành cho nhân viên ăn uống, thư giãn đầu óc để nghĩ ra những ý tưởng tốt hơn.
Lúc Hạc Tư Đằng bước vào, La Ngữ Tịch cũng vừa hâm nóng cơm canh mang theo bằng lò vi sóng. Thấy anh, cô chỉ lạnh nhạt lướt mắt qua một cái, thờ ơ hỏi: "Anh không đi ăn trưa, đến đây làm gì?"
"Tiền đâu mà ăn?"
"Xuống nhà ăn công ty." La Ngữ Tịch đặt đồ ăn được hâm nóng xuống bàn. Liếc sơ thấy biểu tình khó ở của Hạc Tư Đằng, cô đành mở ví nhỏ luôn mang theo bên mình lấy ra một chiếc thẻ tín dụng đưa anh: "Anh xài vô tội vạ thì tự đi mà báo cáo lại với cha."
Hạc Tư Đằng tự theo phản xạ định giơ tay cầm lấy, nhưng dè chừng bị gài bẫy nên dứt khoát từ chối: "Cha biết tôi đi ăn một mình bỏ mặc cô, ông ấy nhất định không để yên."
La Ngữ Tịch đặt thẻ lên bàn trước mặt anh, kéo ghế ngồi xuống, mở hộp đựng muỗng đũa ra chuẩn bị ăn trưa, nghiêm túc khẳng định: "Tôi sẽ nói rõ lý do với cha, anh đi ăn đi."
Hạc Tư Đằng luẩn quẩn chưa chịu nhấc chân, chần chừ một hồi cũng kéo ghế ngồi gần La Ngữ Tịch. Cô khó hiểu dõi mắt theo anh, anh cứ im im bày ra vẻ mặt không cảm xúc, bỗng nhiên giật lấy đôi đũa trong tay cô, kéo hộp cơm về phía mình hết sức tự nhiên.
La Ngữ Tịch có chút sững sờ, thiếu gia kiêm Hạc tổng Hạc Tư Đằng sống xa hoa sung sướng, giờ đây do cô không chịu đi ăn cùng, biết sợ ông Hạc trách phạt nên phải chấp nhận hạ mình ăn cơm rau đạm bạc.
Đơn giản chỉ là canh rau, cá hộp xào hành tây cùng cơm trắng, về độ hoành tráng và dinh dưỡng dĩ nhiên chênh lệch hoàn toàn so với các bữa ăn thông thường của Hạc Tư Đằng. Thế nhưng, phần cơm La Ngữ Tịch mang theo, anh đã ăn hết hai phần ba.
Có điều sức ăn của cả hai khác nhau, đối với đàn ông thanh niên như Hạc Tư Đằng một chút cơm đó vẫn chưa đủ no, sẵn trong phòng nghỉ có sẵn mì ly và trứng liền nấu ăn thêm. Nhưng chẳng có ai hầu hạ làm sẵn dâng lên, La Ngữ Tịch bận ăn, thêm nữa nếu sai bảo kẻo cô lại bẻ thêm một thẻ tín dụng của anh, vì vậy anh chỉ còn cách tự xắn tay làm.
Hạc Tư Đằng mất mười phút nấu mì và luộc trứng. Lúc quay lại bàn, anh dùng đũa gỗ đè lên nắp hộp chờ mì