Lúc La Ngữ Tịch tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ đã buổi chiều tắt nắng, cô nằm một chỗ trên giường, toàn thân ê ẩm không động đậy nổi, nhất là đôi chân vẫn còn trong trạng thái mất lực.
Ngó nghiêng trong phòng chỉ có một mình, cổ họng lại khô đến nói không ra hơi, La Ngữ Tịch đành tự mình chật vật xuống giường.
Thay quần áo kín đáo để che đi vết cắn và vết bầm in trên da thịt La Ngữ Tịch mới dám ra ngoài, đi đến đâu cô cũng phải bám vào vách tường hoặc mặt tủ để làm điểm trụ.
Hạ thân La Ngữ Tịch vì cơn đau để lại mà vô thức đi hai hàng, dáng vẻ bê bết vô cùng thảm hại.
Tay La Ngữ Tịch vừa chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa bỗng đẩy vào từ bên ngoài. Đối diện với nhau, biểu cảm Hạc Tư Đằng lạnh nhạt lướt mắt qua cô, một chút tình cảm cũng không tồn tại.
Hạc Tư Đằng bước vào phòng đóng cửa lại, La Ngữ Tịch vẫn đứng ngây ngốc một chỗ không di chuyển.
Tinh thần lẫn thể xác đều đang trong giai đoạn cực kỳ mệt mỏi, cô không đủ kiên nhẫn đoán mò tâm tư anh, trực tiếp cất giọng khàn hỏi thẳng: "Anh giận cái gì?"
Bước chân Hạc Tư Đằng dừng lại, xoay nửa người nhìn cô, không nóng không lạnh đáp: "Đến bây giờ em vẫn chưa nhận ra sao? Hành động chặn gối ở giữa tối qua của em đã chứng minh, trong em luôn có ý nghĩ trốn tránh."
Biểu cảm La Ngữ Tịch thoáng lên tia ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại bật cười cay đắng, nhẹ nhàng đối chất: "Chỉ vì một cái gối chắn giữa, anh liền cho rằng em trốn tránh. Nếu sự tin tưởng của anh ít như vậy, anh còn tìm em để làm gì?"
Hàng chân mày của Hạc Tư Đằng bất giác cau chặt, La Ngữ Tịch lại lạnh nhạt ra mặt, lời nói toát lên sự châm biếm: "Tư Đằng, hai năm qua tôi không ở bên cạnh, xem ra anh đã quen với việc luôn có phụ nữ cởi sẵn quần áo nằm trên giường đợi anh rồi nhỉ?"
Vẻ mặt Hạc Tư Đằng lập tức hốt hoảng sau câu nói của La Ngữ Tịch, anh nhấc chân đến gần cô, oan ức phủ nhận: "Anh tuyệt đối không làm những chuyện đó!"
La Ngữ Tịch quay mặt đi, từ tốn công kích: "Anh nghi ngờ tình cảm của tôi, chẳng lẽ tôi không có quyền nghi ngờ sự chung thủy của anh?"
Hạc Tư Đằng đổ mồ hôi lạnh, chỉ qua vài lời của La Ngữ Tịch, dáng vẻ lạnh lùng của anh ban đầu thoáng chốc đã lộ rõ sự nhún nhường.
"Tịch... anh thật sự sợ em vẫn còn giữ ý nghĩ trước kia, một ngày nào đó lại đột ngột bỏ đi như em đã từng..."
Từng câu từng chữ Hạc Tư Đằng nói ra thể hiện sự bất lực, rõ ràng bản thân anh có tất cả nhưng không thể níu giữ La Ngữ Tịch, chính vì lẽ đó tình cảm