Vì "thương tích" Hạc Tư Đằng để lại ở chỗ dễ thấy trên cơ thể, La Ngữ Tịch từ lúc thức dậy cho đến tối chỉ dám quanh quẩn trong phòng. Mãi cho đến khi anh đi tắm, mẹ La mới sang tận nơi gọi cô sang phòng bà nói chuyện.
Lúc La Ngữ Tịch vừa định đi thì Hạc Tư Đằng trở về phòng, cô không lãng phí thời gian mà trực tiếp nói: "Mẹ gọi em, hình như có chuyện quan trọng, không chừng tối nay cha qua ngủ với anh, em ngủ với mẹ."
Hạc Tư Đằng không nói gì, bỗng dùng khăn đang vắt trên cổ tự siết cổ mình. La Ngữ Tịch buồn cười trước hành động của anh, khổ tâm hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Anh có làm gì đâu, chỉ tập thể dục một "chết" thôi mà." Hạc Tư Đằng dùng vẻ mặt vô cảm đáp.
"Ấu trĩ." La Ngữ Tịch nhíu mày mắng, sau đó vẫn thẳng thừng quay đi: "Em sẽ về sớm."
Nói rồi La Ngữ Tịch sang phòng mẹ La đang đợi, bên trong không có cha La, đoán chừng thật sự có chuyện nên mới để mẹ La nói chuyện riêng với cô.
Sau khi La Ngữ Tịch an vị xuống giường cạnh mẹ La, bà mới từ tốn lên tiếng hỏi: "Hai đứa dự tính quay lại với nhau rồi đúng không?"
La Ngữ Tịch nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ."
Mẹ La bỗng thở dài một hơi, khó giấu được sự lo âu trên gương mặt. Chần chừ một hồi, bà vẫn quyết định nói ra: "Nếu con đã nghiêm túc, cha mẹ mong con sẽ không hành động tùy tiện như trước. Con muốn người khác đối xử tốt với mình thì trước tiên hãy đối xử tốt với họ." . Hãy tìm đọc trang chính ở { TRÙM truуệИ.V Л }
Ngừng lại một chút, mẹ La nhẹ giọng tiếp lời, trong từng câu từng chữ thoáng lôi ra vài ý trách móc: "Cha mẹ không biết giữa con với Tư Đằng trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít ra cha mẹ thấy được đối với tình cảm hôn nhân, Tư Đằng tử tế hơn con. Con có thể nhẫn tâm bỏ ngang cuộc hôn nhân của mình, bỏ mặc cảm xúc của Tư Đằng, nhưng đến cuối cùng nó vẫn là người trân trọng con."
Thoáng chốc, đủ mọi cảm xúc trong La Ngữ Tịch dâng trào. Mẹ La nói không sai, cô là kẻ cố chấp, là kẻ ích kỷ trong hôn nhân và tình yêu với Hạc Tư Đằng. Suốt hai năm qua, La Ngữ Tịch luôn mang sự dằn vặt ở đáy tim, nhiều lần đã nghĩ đến chuyện Hạc Tư Đằng từ bỏ tình cảm dành cho cô.
Nhưng rồi Hạc Tư Đằng vẫn kiên nhẫn đợi ngày gặp lại La Ngữ Tịch, cô lại vì chút xấu hổ mà vô tình lần nữa làm tổn thương anh.
Mẹ La chợt vỗ nhẹ lên vai La Ngữ Tịch, lo lắng bộc bạch nỗi lòng: "Hai đứa làm lành rồi cũng phải tính cho tương lai. Tuy là xót con, nhưng chuyện hai đứa sinh con đẻ cái sau này cũng phải bàn bạc trước. Tư Đằng là con trai một, nếu con không sinh con sớm, e là miệng đời cay nghiệt khiến gia đình xào xáo. Cho là Tư Đằng có thể hiểu, nhưng cha mẹ chồng con là người có địa vị xã hội, mặt mũi của họ cũng không thể không để ý."
Nếu mẹ La không nhắc, La Ngữ Tịch cũng đã nghĩ đến vấn đề này, đừng nói là sớm, hai năm trước Hạc Tư Đằng còn nôn nóng có con. Cô lo sức khoẻ bẩm sinh không tốt là một, chưa được hoà nhập với gia đình chồng là một nữa, còn tám phần còn lại chính là sợ không