Hai ngày sau, La Ngữ Tịch khăn gói theo Hạc Tư Đằng trở về, cha mẹ La tạm thời vẫn ở lại, đợi khi nào cô có con sẽ quay lại thành phố chăm con trông cháu.
Buổi tối soạn đồ trước khi xuất phát, Hạc Tư Đằng nhiệt tình giúp La Ngữ Tịch thu xếp, đáng nói anh gom hết toàn bộ như thể không muốn cô trở lại nơi đây lần nào nữa.
Cùng thời điểm, Jason hẹn Tô Điềm ra ngoài sân nói chuyện. Khi cả hai yên vị, anh ta liền đưa cho cô nàng danh thiếp, kỹ lưỡng dặn dò: "Nếu em đến chỗ tôi, ngại làm phiền Ngữ Tịch thì cứ gọi cho tôi. Người khác tôi có thể chê phiền, riêng em nửa đêm gọi tôi cũng không than."1
Tô Điềm cầm danh thiếp Jason xem, bên trên không hề ghi tên thật của anh ta, mấy ngày dò hỏi cũng không moi ra được. Cô nàng khẽ nhướng mày, từ tốn hỏi: "Chú đang dụ dỗ tôi à? Anh rể tôi nói, ngày nào chú cũng bận tiếp người đẹp, chú còn lừa tôi thế này... đúng là không tử tế."
Jason không tự chủ hít sâu một hơi, đột nhiên lại ăn năn hối hận khi trước đây canh me "đốt nhà" Hạc Tư Đằng, giờ thì gậy ông đập lưng ông.1
"Tôi..."
"Chú không cần biện minh." Tô Điềm không cho Jason nói lời nào đã trực tiếp cắt ngang, còn nhấn mạnh giọng khẳng định: "Anh rể cho tôi xem rồi, quả thật chú đã chụp hình rất nhiều người đẹp. Nhưng mà tôi cũng không bất ngờ, bởi vì trông chú chẳng có chút nào đáng tin, nên đừng có hòng dụ tôi."
Nói rồi Tô Điềm đứng dậy, nhét tờ danh thiếp vào tay Jason trả lại, nghiêm túc từ chối: "Tôi không có lý do gì để tìm chú cả, chú không cần làm những trò vô nghĩa này."
Ngay khi Tô Điềm vừa xoay lưng cất bước định vào nhà, Jason bỗng theo phản xạ bật ra: "Tên thật của tôi là Lạc Cảnh Quân, không phải ai cũng có thể biết đâu."
Tô Điềm vẫn đứng quay lưng về phía Jason, không chút mặn mà đáp: "Vậy tôi thật vinh hạnh."
Dứt lời Tô Điềm lập tức cất bước đi, Jason ngây ngốc dõi theo bóng dáng cô nàng dần khuất khỏi tầm mắt, anh ta khẽ tự