Lần đầu ăn cơm do ông bà La chuẩn bị, Hạc Tư Đằng phải thầm cảm thán. Khó trách, lúc La Ngữ Tịch không khoẻ liền muốn ăn đồ mẹ nấu.
Nửa chừng đang ăn, tưởng như cha mẹ La không để ý nhưng thực chất đã quan tâm từ lúc mới gặp lại La Ngữ Tịch. Vết xước trên gò má cô tuy không nghiêm trọng nhưng đối với ông bà lại là điều đáng lo ngại.
Vừa nghe nhắc đến vết thương trên mặt La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng đã bất giác chột dạ, tuy anh không phải người ra tay, nhưng người khiến cô bị thương lại là mẹ anh.
La Ngữ Tịch không muốn cha mẹ phiền lòng, cũng không muốn ông bà mãi lo lắng cho cô sắp tới, thế nên chỉ có thể nói dối: "Con bất cẩn va vào cửa, chỉ là xước ngoài da."
"Con cẩn thận một chút, nhỡ chẳng may để bị nhiễm trùng thì nguy hiểm lắm."
Nghe giọng đầy lo lắng của mẹ La, thêm ánh mắt phức tạp của cha La, Hạc Tư Đằng càng lúc càng khó chịu trong lòng. Nếu anh là họ, con gái đứt ruột sinh ra bị người khác đụng đến, anh chắc chắn cũng sẽ không nhịn được.
Sau bữa tối, Hạc Tư Đằng nhìn thấy cha La rửa chén, mẹ La gọt trái cây, còn La Ngữ Tịch lau bàn và quét nhà, mỗi người một công việc.
Dọn dẹp xong cả nhà lại cùng nhau ngồi xem tivi ăn trái cây, đến chín giờ trở về phòng nghỉ ngơi.
Rõ ràng cũng là một cuộc sống có nguyên tắc, nhưng ở nhà La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng cảm nhận được sự hòa thuận ấm áp. Còn ở nhà mình, anh lại luôn có cảm giác không lo lắng thái quá thì là xa cách lạnh nhạt từ người thân.
Qua đêm ở nhà ông bà La, Hạc Tư Đằng có dịp tham quan phòng riêng của La Ngữ Tịch. Phòng nhỏ, giường đơn, tủ quần áo loại xa xưa, bàn làm việc nằm gọn ở góc phòng, bày trí ngăn nắp sáng sủa.
Hạc Tư Đằng lên giường nằm trước, La Ngữ Tịch tranh thủ làm thêm công việc trên giấy tờ một lúc mới đi ngủ.
Trong phòng La Ngữ Tịch không có máy lạnh, quạt máy cũng chỉ là loại nhỏ treo trên trần, lượng gió thổi xuống đến giường chẳng thấm tháp là bao.
Mới nằm một lát, Hạc Tư Đằng vừa nóng lại vừa ngứa do mũi chích, anh khó chịu càm ràm: "Không thể vặn quạt số lớn hơn sao?"
"Lớn nhất rồi." La Ngữ Tịch vẫn chăm chú làm việc, hờ hững đáp.
Bỗng nghe tiếng bốp bốp vang lên, cô mới ngẩng đầu nhìn về sau. Thấy Hạc Tư Đằng ngồi bật dậy canh chừng muỗi để đập, La Ngữ Tịch buồn cười đứng dậy mở tủ lấy tấm mùng màu xanh giăng phủ lên giường.
Giăng mùng xong, cô lại đi ra ngoài, lát sau trở vào xách theo cây quạt đứng của phòng khách vào để phía bên Hạc Tư Đằng nằm, cắm điện bật lên, tắt quạt trần đi.
Tuy mát không bằng phòng máy lạnh nhưng ít ra mát hơn quạt trần, nếu không phải vì áy náy, Hạc Tư Đằng đã không phải ở