Bảy giờ sáng, mẹ La gọi La Ngữ Tịch và Hạc Tư Đằng vài lần nhưng không có tiếng trả lời, cha La từ bếp bưng đồ ăn sáng vừa nấu xong lên phòng khách, ngang qua vẫn thấy vợ đang gõ cửa.
Lo Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch sẽ muộn giờ làm, mẹ La đành phải lớn tiếng gọi: "Hai đứa dậy chưa? Dậy ăn sáng rồi về nhà chuẩn bị đi làm nữa!"
Cha La bày xong đồ ăn lên bàn liền quay lại, nói với vợ: "Xem tụi nó có khoá cửa không?"
Mẹ La vặn thử tay cầm, cửa liền bật mở. Dù gì con gái đã có chồng, bà cũng không thể tự tiện đi vào như trước, nhưng gọi mãi không nghe thấy ai lên tiếng, ông bà chỉ là lo xa.
"Mẹ vào đấy nhé?!"
Mẹ La thông báo lớn, sau đó đẩy cửa đi vào. Đến gần giường, nhìn qua tấm mùng mỏng, bà thấy đầu của La Ngữ Tịch nằm xoay về cuối giường, còn Hạc Tư Đằng nằm đầu giường lại tay ôm chân gác lên chân cô.
Thấy cảnh tượng có hơi đặc biệt, mẹ La buồn cười xoay đầu nói với chồng đang đợi ngoài cửa: "Ông xem tướng hai đứa nó ngủ, không hiểu là kiểu gì nữa."
Cha La lúc này mới bước vào, thận trọng nghía mắt một cái, nụ cười trên môi trở nên bất lực: "Tụi trẻ bây giờ đúng là khó hiểu thật."
Nói rồi cha La ra ngoài trước, mẹ La đến gần chỗ La Ngữ Tịch, vỗ nhẹ lên đầu cô đánh thức.
La Ngữ Tịch được gọi dậy hết sức nhẹ nhàng, nhưng lúc cô gọi Hạc Tư Đằng dậy lại không chút nương tình nhéo vào eo anh, chân bị anh ôm còn suýt chút đã vung lên trúng thẳng vào gương mặt say ngủ kia.
Cả hai đánh răng rửa mặt, ăn sáng ở nhà cha mẹ La xong phải trở về nhà ông bà Hạc. Chiều tối hôm qua đi có hơi vội vàng, đồ đạc của Hạc Tư Đằng đều không mang theo, thế nên phải ghé về thay quần áo đi làm.
Xe của Hạc Tư Đằng đổ trong sân trước bậc thang lên nhà, bước chân của anh nhanh nhẹn hơn mọi khi, chủ động bước qua mở cửa xe cho La Ngữ Tịch.
Một tay cầm túi xách, một tay ôm chồng tài liệu, không có điểm tựa nên lúc bước xuống xe La Ngữ Tịch có hơi chao đảo. Nhưng Hạc Tư Đằng đứng gần cũng không đóng vai tượng sáp, anh vươn tay cầm hộ xấp giấy tờ trên tay cô.
Trước sự chu đáo một cách khác thường của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch có chút hoài nghi cũng có chút hài lòng. Mấy mươi tiếng đồng hồ đối với người khác chẳng có gì đáng nói, nhưng đối với việc thay đổi con người anh trong thời gian ngắn, thật sự là một kỳ tích.
Khi La Ngữ Tịch nhìn qua