Suốt những ngày còn lại có thể ở bên nhau, La Ngữ Tịch đối với Hạc Tư Đằng vô cùng dễ tính, kể cả khi bị anh làm phiền cũng vui vẻ đón nhận.
Thế nhưng, Hạc Tư Đằng vẫn như một đứa trẻ ngây ngô mới học yêu, thật sự xem việc La Ngữ Tịch nuông chiều ý anh vì cô đang mở lòng đón nhận tình cảm.
Ngày mười bốn tháng bảy, Hạc Tư Đằng phải xuất phát đi công tác, sẵn đường đưa La Ngữ Tịch qua nhà cha mẹ La ở trong khoảng thời gian không có anh bên cạnh.
Tuổi tác cha mẹ La cũng xem như khá lớn, lại quen với cuộc sống thiên nhiên không gò bó, vậy nên muốn ông bà đến chung cư sống là một chuyện không dễ dàng.
Nhưng nếu để La Ngữ Tịch một mình sống ở chung cư thì Hạc Tư Đằng lại không yên tâm, nhỡ cô làm việc quá sức ngất đi chẳng có ai bên cạnh thì sẽ rất nguy hiểm, đưa cô về nhà ông bà Hạc càng không thể. Vậy nên, Hạc Tư Đằng chỉ đành miễn cưỡng đưa vợ về nhà cha mẹ đẻ một thời gian.
Trước khi Hạc Tư Đằng quay trở lại ra xe lên đường đến sân bay, anh còn bất an mở lời nhờ vả cha mẹ La: "Con sẽ tranh thủ công việc về sớm, nhờ cha mẹ chịu khó chăm sóc vợ con tầm hơn mười bữa, xong việc con đón cô ấy về ngay."
Cha mẹ La tươi cười trấn an ngược lại Hạc Tư Đằng, riêng La Ngữ Tịch dù lòng mang đầy tâm sự vẫn không nhịn được cong môi cười. Lời Hạc Tư Đằng nói như thể cô rất phiền, nhưng phiền anh thì không sao, để cô tự phiền cha mẹ đẻ lại khiến anh khó xử.
Lúc chia tay rời đi, Hạc Tư Đằng vẫn quyến luyến nắm tay La Ngữ Tịch không muốn buông, cuối cùng vẫn bị Tô Chân Vũ gọi điện nhắc nhở hối thúc mới chịu rời ra.
Hạc Tư Đằng dùng vẻ mặt đáng thương nhìn La Ngữ Tịch, không chút tự nguyện nói lời tạm biệt: "Anh đi nhé."
La Ngữ Tịch vẫn gượng cười, khẽ cất tiếng dặn dò: "Tập trung làm việc cho tốt, đừng có ham vui mà lơ là. Còn nữa, nếu có bất kỳ hình ảnh chụp anh bên cạnh nghệ sĩ nữ nào đó, không cần biết là hợp tác trong sáng hay đi cửa sau, thì anh đi luôn đi đừng về."
Nghe được ý tứ ghen tuông của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng liền bật cười khoái chí, vội vã gật đầu: "Anh nhớ rồi!"1
Dứt lời Hạc Tư Đằng chủ động khom lưng hôn lên môi La Ngữ Tịch một cái, vừa xoa đầu cô vừa nói lời chào với cha mẹ La.
Ra đến xe, Hạc Tư Đằng vẫn có chút không nỡ xoay đầu nhìn lại. La Ngữ Tịch vẫn đứng ở cổng dõi theo, đợi xe anh đi khuất mới lặng lẽ để lộ ra nụ cười chua xót.
Giấy mực rõ ràng, tiền cũng đã nhận, nếu ngày Hạc Tư Đằng biết được sự thật vẫn tin tưởng tình cảm giữa cả hai, vậy duyên phận sau đó chỉ đành thuận theo tự nhiên.
La