Cứ dần qua một tuần, tu vi của Hi Hoa gần như hồi phục hoàn toàn.
Đêm ấy ngồi ngoài động ngắm trăng tròn, tuy không lớn như ở Quảng Hàn Cung nhưng ánh sáng lại soi rõ xung quanh, Nguyệt Liên đưa cho Hi Hoa một vò rượu ngọc thạch: "Uống không?"
Hi Hoa nhận lấy, mở nắp ra, mùi rượu thơm thoang thoảng, uống một ngụm đã thấy cay ở cổ họng, lâu rồi y chưa được uống rượu.
Nguyệt Liên thoải mái hơn, uống ngụm này đến ngụm khác rồi chợt hỏi: "Ngươi đã nghĩ đến chuyện phải làm sau ngày gặp lại mọi người ở tứ hải bát hoang chưa."
Hi Hoa không giỏi uống rượu, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt nhạt nhòa nhìn bầu trời đêm, y nhỏ giọng nói.
"Đã từng..
Có điều là theo hướng tiêu cực.
Chốn tứ hải bát hoang rộng lớn, mỗi người một kiểu cách khác nhau, có kẻ ghét ra mặt có kẻ giả vờ không có gì..
Ta cũng không nghĩ về họ cho thêm nhọc lòng, ta muốn quay về Hoa giới trong thầm lặng, tiếp tục cuộc sống yên ả trước kia."
Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa, rồi lại quay về nhìn vò rượu trên tay, nở một nụ cười như có như không Cũng tốt, tiếp tục cuộc sống yên ả.
Hình như có rượu vào, lời nói ra lại càng dễ hơn, Hi Hoa, chợt hỏi: "Ngươi vì sao không thích tên của mình..
Cái tên Phong Hiên ấy, nó rất hợp với ngươi.."
Nguyệt Liên cười phì: "Ta quên mất mình đã có cái tên đó, ở Long giới cũng ít ai nhớ được cái tên này.
Chắc chỉ có Mộ Linh và Vô Ảnh, bây giờ lại có thêm ngươi.
Thật ra, Ta không muốn người ta hiểu rõ mình, không phải từ lúc gặp ngươi mà từ khi ta biết đi, ta đã không thích cái tên nói lên bản chất của mình.
Vừa hay được đặt cái tên mới rất vừa ý, người ta nhìn vào sẽ nói ta là một người thanh tú nho nhã, hiền lành chứ đâu nghĩ ta là một tên ngông cuồng háo chiến, dễ nổi nóng.
Đó cũng coi như là bản năng đấu với kẻ thù vậy."
Hi Hoa cười trừ, cái ngông của Nguyệt Liên cũng lớn thật.
Nguyệt Liên đặt lưng nằm xuống tảng đá bằng, ánh mắt như chứa ngàn vì sao, hình như hắn nhớ ra việc gì liền nói: "Phượng Minh có gửi thư cho ta, nghe nói Thiên Cửu đã bày binh bố trận ở Đồng Lô Hồng Liên, có mười hai thánh đài tượng trưng cho mười hai vị thần, họ sẽ hợp sức đóng nó trong khoảng thời gian.."
"Đồng Lô Hồng Liên hút linh lực để mở, họ như vậy không khác tiếp tế linh lực cho chúng, chuyện này chắc chắn sẽ có người biết." Hi Hoa nhíu mày, Nguyệt Liên vô tư nói: "Biết thì sao chứ, họ vẫn muốn thử, giống ngươi vậy."
Đang chuẩn bị uống ngụm rượu mà nghe hắn nói, Hi Hoa liền liếc nhẹ hắn: "Ngươi chuyện gì cũng đem ta ra làm ví dụ"
Nguyệt Liên vui vẻ, tiếp tục nói: "Thiên Đế đã biết kế hoạch của ta, ngài ấy có chút không vừa lòng"
Chuyện này vốn dĩ không có gì bất ngờ trước giờ mọi chuyện cả hai đều làm theo ý bản thân, nhưng Thiên Đế vẫn chấp nhận.
Chuyện lần này ngài ấy không vừa lòng hẳn là nói đến việc không chắc chắn sẽ sống hay chết.
Nguyệt Liên nói tiếp ":
" Nhưng mà ngài ấy cũng không hề có ý định ngăn cản việc làm này.
Trong những ngày tới chúng ta cứ từ từ quan sát, nếu thực sự tình hình không ổn, chúng ta liền ra tay, Thiên Đế chắc chắn sẽ có mặt lúc đó.
"
Đôi mắt Hi Hoa cụp xuống, Thiên Đế mà đến thì cũng sẽ có thân cận đến cùng, tự dưng y lại không muốn gặp nữa, đến lúc đó mặt đối mặt với Tịch Nhan cũng không biết phải biểu lộ cảm xúc gì.
Nguyệt Liên ngồi dậy, uống cạn vò rượu rồi đứng dậy nói:" Về nghỉ ngơi thôi, thời gian sau này sẽ không còn thảnh thơi nữa.
"
" Ngươi về trước đi, ta muốn ở đây một lúc..
".
Hi Hoa tiếp tục uống rượu.
Nguyệt Liên bi thương hiểu nỗi lo lắng trong lòng của y nhưng hắn cũng cố đùa vui để y có tinh thần suy nghĩ tích cực:" Đêm khuya ở đây nhiều gian tặc, thân là mỹ nhân ở ngoài một mình rất nguy hiểm đó nha..
"
Hi Hoa phẩy tay đuổi hắn đi:" Gian tặc ở đây chỉ có mỗi ngươi, đi đi..
"
Nguyệt Liên hình như cảm nhận thấy Hi Hoa say rồi, hắn hừ một tiếng cũng rời đi, nhưng chỉ đi khỏi tầm mắt của Hi Hoa sau lại lén lút đứng ở từ xa quan sát.
Ngồi vắt vẻo trên cây, tâm trạng hắn bây giờ cũng không khá mấy, Hi Hoa y chưa hề quên cái con người phản bội ấy, hứa chờ y cho đã cuối cùng lại bỏ đi cưới người khác.
Nguyệt Liên ngồi đùa giỡn lọn tóc rồi thở dài, hắn buồn tủi bởi lẽ người hắn yêu sẽ không bao giờ yêu hắn nữa, một lần tổn thương thì kéo theo phía sau không lành lặn, có khi tuyệt giao với cảm tình và chỉ thích tìm chốn an nhàn mà ẩn cử cho quên chuyện đời.
Nghĩ đến đó thôi Nguyệt Liên lại thấy lo, hắn lo Hi Hoa sẽ như vậy, hắn không muốn như thế, người hắn yêu chỉ có quyền được hạnh phúc, chứ không phải sống trong cô đơn lạnh lẽo chỉ vì chuyện tình cảm thiếu trước hụt sau này.
Nhưng cứ lo xong hắn lại căm hận, hận cái tên Tịch Nhan, nếu không theo được đến cuối đời thì hứa làm gì, mở hàng trái tim con nhà người ta gì ngộ vậy, một chút khí chất nam nhi không có, đã vậy còn ảnh hưởng đến đường tình duyên sau này của con trai nhà ngươi ta, cái loại người này cần phải vạn tiễn xuyên tâm mới cho hả dạ.
Nguyệt Liên hừ một tiếng rõ, quay lại hướng Hi Hoa, hắn bỗng giật mình..
tiểu bảo bối của hắn đi đâu rồi.
Nãy giờ cứ chìm đắm trong cảm xúc mà không để ý, không lẽ là có gian tặc thật.
Nguyệt Liên cưỡi mây đến đó nhìn khắp lượt mới thấy hình bóng của Hi Hoa.
Hình như y đang đứng trước hốc đá nhìn xuống, trong lòng Nguyệt Liên bỗng xé tan, y lại muốn chết sao.
Hắn vội bay đến nhanh chóng kéo Hi Hoa lại ôm ghì vào người, lớn tiếng:
" Ngươi điên rồi sao, đến giờ này mà còn lụy vì tình cái gì nữa, hắn không cần ngươi thì ta cần.
Không có hắn thì còn có ta, ngươi muốn gì ta đều sẽ làm cho ngươi, vì cái gì mà cứ đòi chết như vậy..
"
Hắn ôm chặt Hi Hoa vào lòng, vẻ mặt đau đớn vô tận, đôi mắt dường như đã chìm trong ngấn lệ.
Bỗng thấy Hi Hoa động đậy, lí nhí nói lắp:" Mát quá..
"
Nguyệt Liên:"...!"
Nguyệt Liên nắm lấy bả vải của Hi Hoa đẩy ra nghiêm túc nhìn y.
Hi Hoa mặt ngu ngơ, hai má ửng đỏ lên, cả người đứng còn không vững cứ ngã nghiêng.
Đôi tay y vơ loạn rồi luồn vào người Nguyệt Liên ôm chặt, cái mặt nóng hổi chôn vào cổ của hắn.
Nguyệt Liên đứng sững một chút, vội đưa tay hướng về khe vực, lúc này hắn mới biết Hi Hoa say quắc rồi, có thể vì rượu làm người nóng nên mới đến vực hóng mát.
Hắn đỡ trán nói:
" Lỡ đứng không vững ngã xuống vực thì sao! Ây, đi về thôi.
"
Nhưng Hi Hoa cứ ôm chặt cứng Nguyệt Liên làm hắn không cứ động được:" Bảo bối..
về thôi, thả lỏng ta ra một chút đi..
"
Hi Hoa vậy mà buông ra thật, y ngẩn ngơ nhìn xung quanh, hình như lại muốn đến vực, đầu cứ muốn chúi về phía trước.
Nguyệt Liên vội vàng bế xốc y lên.
Tiểu tử này tửu lượng thật kém.
Về tẩm điện của mình thì thấy Vô Ảnh đứng chờ sẵn, gã thấy vậy liền hỏi:" Ngài dụ dỗ người ta uống sao? Ngài muốn mượn rượu làm càn? "
Nguyệt Liên trừng hắn:" Ta không xấu như ngươi nghĩ đâu? Giờ này đứng đây làm gì, nghỉ đi.
"
Vô Ảnh nói:" Thiên Cửu đã gửi tấu chương xuống, thần đã đặt ở thư phòng, ngài làm xong mọi chuyện hãy đến xem, thần cáo lui.
"
Nếu hai tay không bận bế Hi Hoa thì Nguyệt Liên đã đuổi