Cứ như vậy đến khi Mão Nhật đã lên cao Hi Hoa mới tỉnh dậy.
Cảm giác mát rượi truyền đến da, Hi Hoa thích cảm giác mát lạnh ngày nắng này nên thành ra cứ muốn ôm không thôi..
Nhưng hình như có cái gì không đúng, cái vật thể lạnh này có chút quen quen, Hi Hoa vội mở tròn mắt ngẩng đầu dậy liền đối mặt với Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên nở nụ cười:
"Cuối cùng cũng chịu dậy rồi sao?"
"Ngươi.."
"Ta không có làm gì nha..
Là ngươi tự ôm cái thân thể mát lạnh của ta."
Hi Hoa phát giác hình như là y làm vậy thật liền buông Nguyệt Liên ra mà chồm dậy.
Nhưng Nguyệt Liên nhanh chóng kéo y lại để y ngã lưng vào người mình.
Hi Hoa vùng vẫy: "Ngươi..
ngươi làm cái gì?"
Nguyệt Liên dùng hai chân kẹp nửa người Hi Hoa lại, một cánh tay khác quàng chặt cứng cổ y, đến khi cảm thấy y không thể thoát được mới rảnh nói: "Yên nào, có cái này cho ngươi xem."
Nguyệt Liên đưa tấu chương lên, lập tức liền thu hút ánh nhìn của Hi Hoa.
Hi Hoa đưa tay cầm lấy tấu chương, Nguyệt Liên không giữ y nữa mà để y ngồi đàng hoàng đọc.
"Phụ thân và cả ngươi cũng có trong danh sách mười hai vị thần hợp lực đóng Đồng Lô Hồng Liên, chuyện này không thể được." Hi Hoa chợt ngồi thẳng dậy bất ngờ, Nguyệt Liên lại khoanh tay hờ hững đáp: "Ta lại thấy đây có thể sẽ đem lại lợi thế cho ta, nó cho ta thời gian đủ để ngay tức khắc khai triển trận pháp của mình."
"Ta biết ngươi sẽ không lo, ta là đang lo cho Phụ thân.
Hiện nay cai quản Hoa giới chỉ còn Phụ thân ta, nếu Phụ thân gặp nguy hiểm, ai là người bảo vệ Hoa giới đây.
Có điều cho dù ta quay về, ta cũng không thể để Phụ thân mạo hiểm.
Bây giờ ta sẽ về Hoa giới." Hi Hoa nhìn quanh như đang tìm đồ.
Nguyệt Liên thở dài nhìn Hi Hoa tìm đồ mặc: "Ngươi lo lắng gì chứ, Hoa đế đã lên kế hoạch sẵn sàng rồi, hôm nay ngài ấy sẽ đến để gặp ngươi."
"Phụ thân đến sao!"
Vừa dứt lời, cánh cửa liền mở toang, một bóng người hiện hữu: "Tiểu Hoa, phụ th..
Ta đợi hai người ở đại điện"
Nói xong ngài liền đóng cửa lại
* * *
* * *
"K..
khoan đã Phụ thân".
Hi Hoa với theo trong vô vọng, vội nhìn Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên làm lơ mà nói: "Ta không biết đâu nha."
"Phụ thân, người đừng có cười mãi như vậy, thật sự không có gì mà."
Hi Hoa bất lực giải thích nhưng chung quy hai con người trước mắt cứ thay phiên nhau cười khúc khích.
Nguyệt Liên ho vài tiếng nén cười nói: "Hoa đế, ngài nghĩ nhiều rồi.
Cũng sắp đến giờ dùng bữa, chúng ta tranh thủ nói chuyện xong, Hi Hoa cần được nghỉ ngơi."
Thật lòng Hi Hoa muốn ném cái ghế vào mặt Nguyệt Liên, hắn lại muốn tạo xung đột, lão tử đây rất khỏe.
Hoa đế gật gù rồi mới lấy tấu chương trong tay áo ra bày bố lên bàn.
Hi Hoa nhìn qua chợt nói: "Một vạn năm vẫn vậy, Thiên Đế vẫn luôn luôn gửi tấu chương gốc đến cho Hoa giới ta sao?"
Hoa đế chán nản nói: "Thật ra cũng không phải tự hào, dù gì cũng chỉ là bản sao thứ hai đầy chỗ sửa chữa, hơn nhau ở chỗ tự lão Thiên đó viết, con cũng không cần để ý.
Nào, xem xét chút đi.
Nguyệt Liên, ngươi thấy cách bày bố này thế nào."
Nguyệt Liên ngồi cạnh Hi Hoa nói: "Ta thấy tuy đây được xem là tấu chương được Thiên Đế phê duyệt nhưng người kiến nghị đa phần lại thể hiện rõ dụng ý của mình.
Một là muốn chiếm Hoa giới, hai là muốn xác định Hi Hoa có trở về hay không? Theo ta nghĩ, vẫn nên suy nghĩ về việc chọn phương án."
Hoa đế chậm rãi nói: "Vậy nên hôm nay ta mới đến hỏi xem qua ý kiến của hai ngươi."
"Phụ thân, hay là để con thế người được không?".
Hi Hoa chợt nói, Hoa đế liền lắc đầu: "Con còn có nhiệm vụ khác, dù gì an toàn của con cũng phải đưa lên đầu, con không thể một thân gánh hai trọng trách được."
"Nhưng Nguyệt Liên hắn cũng gánh hai nhiệm vụ, vì sao con không gánh được".
Hi Hoa chỉ tay về hướng Nguyệt Liên, Nguyệt Liên ung dung nắm lấy ngón tay y đáp: "Cái này không thể đem ra so sánh nha.
Ta làm hai nhiệm vụ vì một cái từ Thiên Đế, một cái vì Long giới.
Ngươi lại khác, tấu chương này không nhắc tên ngươi, ngươi thay Hoa đế nhận nhiệm vụ thì lại gây tăm tiếng không tốt cho Hoa đế, lỡ ngươi có xảy ra chuyện gì thì nhiệm vụ cuối cùng ta làm sao gánh hết."
Hoa đế tiếp lời: "Đúng đó.
Nhiệm vụ cuối con và Nguyệt Liên là dựa vào sức nhau.
Cho dù Nguyệt Liên có tham gia việc Đồng Lô Hồng Liên mà có mất mát linh lực thì vẫn có con.
Nếu hai người cùng hao tổn vì tham gia trận pháp của Thiên Cửu thì đến lúc cuối lại không đủ sức, có khi còn gây ra họa lớn.
Chi bằng cứ chia nhau làm mà hỗ trợ lẫn nhau"
Hi Hoa trầm lặng, đôi tay khẽ nắm lại, một lúc chợt nói: "Nhưng Phụ thân phải hứa với con, phải bình an, bảo toàn cho mình."
Hoa đế bật cười: "Con không phải lo, gia không phải lúc nào cũng được Mẫu Thân con bảo vệ sao, chưa kể Lão Thiên ấy chưa chết thì sao gia lại chết trước lão được."
Hi Hoa phì cười: "Phụ thân khi nào cũng có ác cảm với Thiên Đế, con không tin lần tham gia trận pháp lần này Thiên Đế không tự tay đặt trận pháp phòng hộ dưới chân Phụ thân".
Hoa đế phất tay nói: "Muốn lấy lòng gia để xin hoa Tuyết Tinh do Mẫu Thân còn trồng ư, còn khuya nha."
Nguyệt Liên nhìn hai người thoải mái nói chuyện, trong lòng cũng có chút vui, giữ tinh thần như vậy là tốt.
Hoa Đế uống ngụm trà rồi nói: "Trận pháp của gia đã chuẩn bị xong.
Đến lúc đó, Phượng Minh sẽ mở một đường cấm, con có thể đứng đó quan sát, phải nhớ mọi chuyện cấp bách mới được ra, không thì ở yên đấy."
"Con biết rồi, có muốn cũng không đi được.
Phụ thân chắc chắn sẽ bày binh bố trận ở nơi con đứng cho mà xem."
Hoa đế cười khà khà nói: "Hoa giới yêu chuộng hòa bình lấy đâu ra binh bày bố.
Nguyệt Liên, đến lúc đó cho Gia mượn đỡ một tiểu đội nhỏ được không?"
Nguyệt Liên vui vẻ đáp: "Một đội quân hùng mạnh sẵn sàng cho ngài sử dụng thoải mái."
Hi Hoa tặc lưỡi, rõ ràng hai con người này đã bàn với nhau từ trước, nói y nghe cho chủ yếu là thông báo vậy thôi đó mà.
Hoa Đế rời đi để lại bình đựng hắc khí của Trận pháp.
Nguyệt Liên từ từ mở Trái Sinh Linh Mộc, một tinh linh xanh nhạt bay ra, hắn nhường chỗ cho Hi Hoa.
Sinh Linh bay đến ngồi trên vai Hi Hoa, y trầm giọng nói rõ đầu đuôi câu chuyện, cho Sinh Linh ngửi hắc khí.
Sinh Linh cười khúc khích, rồi tan thành nhiều sinh linh khác bay ra khỏi tẩm điện.
Khẽ nắm ấn hoa, cảm giác khó khăn khi trở về thực sự bắt đầu rồi.
Ngày qua ngày, phía Vô Ảnh đã có chuyển hướng tốt.
Đã tìm được thêm một trận pháp ở Tây Hải, Hi Hoa trong lòng cảm thấy vui hơn.
Vậy ra là được ghép bởi những trận pháp cấm.
Mỗi trận pháp đều có một sức mạnh riêng, muốn phá nó phải cần sự suy xét chu toàn.
Hi Hoa cất gọn trận pháp rồi trở mình nằm thao thức.
Dương Tử vừa gửi thư nói với y Hoa giới có bị ảnh hưởng bởi sức nóng của Đồng Lô Hồng Liên nên hoa không được rộ sắc, cũng may được sự cung cấp nước không giới hạn của Long giới nên không gây vấn đề quan trọng.
Sức nóng của Đồng Lô Hồng Liên còn làm tuyết ở Long giới tan trong một canh giờ thì Hoa giới làm sao chịu được, nghĩ đến đây lại khiến Hi Hoa xót xa vô cùng.
Bỗng tiếng gõ cửa kéo y thoát khỏi suy nghĩ, bên ngoài lại vọng vào tiếng hỏi: "Hi Hoa, ngủ chưa?"
Là Nguyệt Liên, trời đã khuya hắn đến đây làm gì? Ở ngoài Nguyệt Liên tiếp tục nói: "Ngươi ngủ chưa, nếu ngủ rồi thì ta vào nhé.."
Hi Hoa: "..."
Cái đạo lí gì thế.
Bước xuống giường mở cửa thì thấy Nguyệt Liên thân mang trung y, tay ôm gối vui vẻ bước nhanh vào.
Hi Hoa nhìn theo hắn hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Nguyệt Liên cởi giày leo lên giường chui vào phía trong mà nằm, đáp: "Ngày mai ta đi rồi, đến để tâm sự thôi."
Hi Hoa đóng cửa, quả nhiên Đồng Lô Hồng Liên mở ra sớm hơn dự định.
Đối với Nguyệt Liên, hắn bây giờ sẽ không làm gì y đâu thế nên Hi Hoa cũng bước đến nằm xuống giường nhưng là sát mép, khoảng cách giữa hai người đủ để thêm hai người nằm vào giữa.
Hi Hoa chợt hỏi:
"Nếu như xảy ra chuyện gì, Long giới ai sẽ cai quản?"
"Chuyện này cứ để song thân cùng sư phụ ta lo, dù gì ta cũng không phải con một, muốn tìm người kế vị liền sẽ có."
Hi Hoa nhìn trần nhà, nói là đến tâm sự mà hắn không bắt chuyện thì y cũng chỉ biết câm nín.
Nguyệt Liên phì cười nói: "Ngươi lo cho ta sao?"
"Ngừng tự luyến đi..
Thuận miệng hỏi mà thôi." Hi Hoa làm lơ, Nguyệt Liên nhanh chóng di chuyển đến giữa giường, nằm nghiêng người nhìn Hi Hoa:
"Bảo bối, xoay người nhìn ta chút đi."
Hi Hoa hừ một tiếng, triệt để xoay người đưa lưng về phía Nguyệt Liên nhắm mắt ngủ.
Nguyệt Liên thở dài than vãn: "Ở đây cũng được hai tháng