Nguyệt Liên bước đến bên hồ nước đen kịt, hắc khí lượn lờ xung quanh hồ.
Hoa Đế chậm rãi nói:
"Đây là lần đầu tiên nước ở Hoa giới xảy ra dị tượng này, ngay chính cả ta cũng không thể làm gì được."
Nguyệt Liên quan sát một lúc rồi đem linh châu từ tay áo ra đưa cho Hoa Đế: "Phụ thân ta nhờ ta mang đến cho ngài."
Hoa đế nhận lấy rồi mở ra xem, đôi mày bỗng nhíu lại: "Hồ Thủy Châu..
Ngươi làm sao có thứ này?"
"Ta tìm thấy ở Bắc vực Long giới, ngài biết nó sao?"
Hoa đế nắm trong tay, ánh mắt trở nên phức tạp: "Nó đã mất tích từ khi mẫu thân Hi Hoa mất, không ngờ lại xuất hiện.
Bảy vạn năm trước nó được tạo ra từ chính giọt nước mắt của nàng khi độ kiếp thất bại..
Phật Tổ đã nói đây chính là giọt lệ đau thương, rất dễ dẫn dụ ma khí..
Vật này Hi Hoa luôn gìn giữ nhưng trong một lần Hoa giới náo loạn, nó đã biến mất.
Không nghĩ bây giờ lại trở về.."
Nguyệt Liên có chút bàng hoàng rồi nói: "Cũng không sai, lúc ta tìm thấy nó, xung quanh bao trùm ma khí dày đặc, còn dẫn dụ quái thú đến..
có điều ta không thấy một tia ma khí nào chạm được vào nó, chỉ lượn lờ ở một khoảng cách nhất định không gần cũng không xa..
Với cả nó lúc sáng lúc tối, sư phụ cùng phụ thân ta không thể xác định được nó."
"Lúc sáng lúc tối?"
Hoa đế ngẩng mặt hỏi: "Khi nào sáng khi nào tối?"
"Khi ta đem từ Bắc vực về đều sáng nhưng khi đến chỗ sư phụ ta lại tối."
"Bây giờ vẫn tối?".
Hoa đế có chút trầm ngâm, ánh mắt khẽ liếc nhìn Nguyệt Liên, tay cầm linh châu đưa trước mặt hắn nói: "Ngươi cầm nó đi."
Nguyệt Liên ngạc nhiên nhưng cũng cầm, Hồ Thủy Châu lại sáng lên, chính hắn cũng ngỡ ngàng.
Hoa đế như phát hiện ra liền vỗ tay nói: "Ta hiểu rồi! Vậy làm phiền ngươi rồi..
Ngươi có thể giúp ta, cầm theo Hồ Thủy Châu này đi xuống dưới lòng đầm này được không?"
"Đi xuống dưới?".
Nguyệt Liên nhìn Hoa Đế, lại nhìn hồ nước đen ngầu, nắm linh châu trong tay hắn liền cho hiện ra một kết giới quanh mình, Hoa đế căn dặn: "Này tiểu tử..
Nếu có gì bất ổn thì mau chui lên..
Gia không muốn bị Phong Miên Hạo treo lên cây đâu, gia sẽ túc trực trên này, nhớ là phải giữ tâm bình tĩnh."
Nguyệt Liên gật đầu, xong lại nhìn ông mỉm cười nói: "Nếu thành công nhớ bảo Hi Hoa thưởng cho ta."
Nói xong câu đó thì mông đã bị Hoa đế đạp một đường rơi xuống nước, Hoa đế lắc đầu thở dài rồi nhanh chóng kết lên mặt nước một kết giới, trong đầu mơ hồ nghĩ
"Nếu thật sự là duyên trời sắp đặt, nương tử, nàng phải bảo vệ con trai chúng ta."
Nguyệt Liên mở mắt nhìn xung quanh một màn đen tối, hắn lấy ra viên linh châu đang phát sáng.
Nhanh chóng liền cảm nhận những tử khí vây xung quanh kết giới.
Hắn nhíu mày triệu kiếm, từ từ quan sát những chuyển động trong màn tối đó
* Xẹt*
Kiếm Nguyệt Liên vung ra liền chạm được một oán linh gần đó, nó vội lùi lại trong đáy sâu.
Oán linh! Nơi này từng có người chết sao..
Vậy rốt cuộc trùng xúc tu kia vì sao lại xuất hiện?
Những oán linh cứ lượn lờ mà phía dưới nước đã có âm thanh hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng cười cợt, tiếng khóc than khiến Nguyệt Liên cảm thấy khó chịu.
Không hiểu sao viên linh châu trong tay càng phát sáng, ánh sáng chói soi rõ trong lòng hồ khiến Nguyệt Liên nhíu chặt mắt.
"Đế Long."
Bên tai bỗng nghe một tiếng gọi, giọng rất êm dịu như trôi từ tứ phương đến, Nguyệt Liên từ từ mở mắt phát hiện mình không còn ở lòng hồ nữa mà đã đang ở một không gian trời mây xanh, dưới chân là nước, những bạch liên hoa đang trôi dạt về một hướng
"Đế Long."
Tiếng gọi đó lại vang lên, Nguyệt Liên vội hướng theo giọng nói mà đi, đi được một lúc trước mắt liền xuất hiện một tọa sen trắng lớn mà ở trong đài là một nữ tử vận bạch y tiên khí đầy mình, ngũ quan hài hòa, một nét đẹp dịu dàng thanh thoát làm hắn nhớ đến một gương mặt khác.
Hắn vội hành lễ: "Vãn bối xin cung kính Hoa Mẫu Nương Nương."
Nữ tử ấy vẫn cười hiền dịu, Nguyệt Liên có chút chần chừ nhưng cũng hỏi: "Nương Nương, vì sao người lại cho vãn bối gặp người?
Thần Phù nhẹ nhàng nói:" Nào, lại đây..
"
Nguyệt Liên bàng hoàng một phần vì mẫu thân Hi Hoa đã mất cách đây rất lâu, tại sao bây giờ lại ở trước mặt hắn như người sống.
Nhưng hắn cũng bước đến chậm rãi quỳ ở lá sen trước đài sen.
Thần Phù ôn nhu nói:" Ta bây giờ chỉ là một ảo cảnh trong Hồ Thủy Châu.
Hôm nay hai chúng ta gặp nhau quả nhiên là có duyên..
Viên Hồ Thủy Châu này là dành cho ngươi, ngươi cầm lấy.
"
Viên linh châu được đặt ngay ngắn trên một đóa bạch liên hoa, nó vẫn phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Thần Phù nhẹ nhàng nói tiếp:" Hi Hoa số mệnh sinh ra đã định sẵn là đau khổ vì tình, ta cũng chính vì thế phải ẩn tên nó trên đá tam sinh thạch, đợi khi nó trưởng thành mới hiện tên nó ra.
Chỉ là không nghĩ đến, lại ảnh hưởng đến nhân duyên của người khác, kể cả ngươi, khiến ngươi trở nên luẩn quẩn không thể tiếp tục nhưng cũng không thể dứt đi, ngươi đừng trách ta.
"
Nguyệt Liên lắc đầu nói:" Vãn bối cũng đã đoán được phần nào mọi chuyện, ngài làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho Hi Hoa, ngài cũng không cần để tâm tới ta.
Đối với ta chuyện luẩn quẩn này không ảnh hưởng gì, chỉ cần là vì y, mọi thứ thế nào cũng được.
"
" Đứa trẻ ngốc.
".
Thần Phù đưa tay chạm nhẹ vào hồng tâm hắn:
" Hi Hoa luôn là điều mà ta lo lắng nhất, nhưng khi thấy ngươi, bao lo lắng bỗng dưng được vơi đi.
Tâm tình của ngươi người nhìn thấu nhưng hiểu được bao phần, ngươi lại là một con người cam chịu, mọi thứ đều dồn nén trong lòng, ngươi không cho phép ngươi yếu đuối, ngươi là người cương lĩnh, đó chính là một nơi tin tưởng cho rất nhiều người.
Nhưng ngươi lại không có một ai để dựa dẫm, chỉ có thể vì một người mà cố gắng, vì một người mà mạnh mẽ.
"
Nguyệt Liên cảm nhận được một thứ mát mẻ trôi chảy trong linh căn của mình, viên linh châu từ từ bay vào giữa không trung, tức thời phát ra một lưu quang cuốn quanh tay Thần Phù Nương nương mà truyền thẳng vào hồng tâm của hắn.
" Ngươi chính là người ta mong chờ bấy lâu, đó cũng chính là lí do vì sao ta lại đưa thần thức của ngươi nhập mộng cảnh.
Hồ Thủy Châu này hóa từ nước mắt của ta, nó là giọt nước mắt đau thương nhưng nó cũng chính là tình cảm của ta dành cho Hi Hoa khi nhìn nó ra đời.
Mà vật này duy nhất chỉ phát sáng trên đôi tay của ngươi, nó cảm nhận được tấm chân tình của ngươi và ngươi sẽ là ngươi thay ta chăm sóc Hi Hoa.
Phong Hiên..
"
Trên khuôn mặt nàng bỗng dưng rơi hai giọt lệ:" Có thể nhận sự cầu xin của ta..
Bên cạnh chăm sóc Hi Hoa giúp ta được không? "
" Nương Nương..
".
Trong lòng Nguyệt Liên bỗng có cảm xúc phức tạp, hắn luôn có cảm giác lời nói ấy như là lời tiên đoán cho tương lai sóng gió của Hi Hoa.
Hắn liền nói:" Nương nương đừng nói vậy.
Ta hứa, bất kể chuyện gì ta đều sẽ bảo vệ tốt cho Hi Hoa, cho dù phải nghịch thiên cải mệnh..
Ta đều sẽ làm.
"
Thần Phù mỉm cười, thân thể nàng thoắt rõ thoắt mờ, cánh tay hạ xuống, ấn già nhẩm đọc chú, Hồ Thủy Châu phát sáng rồi hóa lưu quang nhập vào tâm của Nguyệt Liên.
" Nương..
"
" Tương lai còn nhiều đau khổ, chỉ mong ngươi và Hi Hoa đủ can đảm để vượt qua mọi chuyện.
Nhưng dù gì cũng cảm ơn ngươi..
cảm ơn ngươi Phong Hiên..
Nương tin ngươi.
"
Lời nói lúc gần lúc xa, mà thân thể Thần Phù bỗng chốc hóa thành những ánh sáng nhỏ bay theo hướng trôi của những bạch liên hoa, cảnh tượng ấy giống như nàng đang hướng về cõi Tam Thanh, hướng về miền Cực Lạc an thiên.
Khắp nơi theo đó mà mờ dần rồi tan biến.
Nguyệt Liên mở mắt, bên cạnh giường Hoa Đế và Dương Tử đã đứng đó.
" Nguyệt Liên, ngươi sao rồi? "
Nguyệt Liên chậm rãi ngồi dậy, hắn đang ở điện Phù Anh của Hi Hoa, quả nhiên mộng cảnh đã kết thúc." Ta không sao, nhưng mà..
ta vì sao lại ở đây? "
Dương Tử lễ phép nói:" Khi Đế Long xuống dưới lòng nước, một nén nhang sau mặt nước bỗng dưng nổi sóng, hắc khí cùng oán linh bay tứ tung, những trùng xúc tu theo đó cũng xuất hiện.
Nhưng Hoa Đế đã đặt sẵn trận pháp nên chúng cũng nhanh chóng bị diệt.
Thần xuống dưới liền thấy Đế Long đang thả ngài bất động giữa hồ liền đưa ngài lên.
"
Hoa Đế tiếp lời, giải đáp thắc mắc lúc trước của hắn:
" Oán linh đó là những hiện thân bị trùng xúc tu cướp sinh mệnh.
Chúng rất hiền, chỉ là vì cảm được linh khí liền muốn nhờ nó mà hóa giải cho chúng.
Gia đã đem chúng đi để độ hóa rồi, chúng rất thích ngươi đó.
"
Nguyệt Liên nghiêng đầu:" Thích ta? "
Dương Tử mỉm cười nói:" Vì Đế Long đã hóa giải cho chúng mà, chúng xem ngài như ân nhân.
"
" Hóa giải trong mộng cảnh? "
" Những bạch liên hoa chính là những sinh linh đó.
"Hoa Đế cười nói, Nguyệt Liên nhìn ông, vậy ra ông cũng biết mọi thứ, hắn mỉm cười nói:" Vậy mọi chuyện đã xong xuôi rồi, ta ngất đi bao lâu rồi.
"
Dương Tử nhanh nhảu nói:" Gần tròn một ngày rồi ạ.
"
Nguyệt Liên bỗng trợn mắt nhảy xuống giường rồi chạy đi, Hoa Đế vẫy tay nói:" Cho gia gửi lời đến con trai nha.
"
Nguyệt Liên vút nhanh ra khỏi Hoa Cung, nhìn đầm sen trong xanh trở lại, trong lòng vui hẳn lên, vậy là sau khi lịch kiếp xong Hi Hoa sẽ được nghỉ ngơi rồi.
Hi Hoa ngồi thẩn người trước gốc cây phong đang thay lá.
Tính đến nay y đã ở hoàng cung tròn một năm rồi, mọi thứ đến quá nhanh nhưng đều khắc lên người y nhiều vết dao vô hình.
Ánh mắt y vô hồn nhìn xa xăm, lại nhớ về những chuyện mình đã trải qua một năm ở đây.
Hi Hoa nhớ lại lần đó tỉnh dậy, đầu đã được băng bó xong, y cảm thấy đó là điều không may mắn nhưng y vẫn mang nó, như mang khăn tang cho cha y.
Nhưng y ghét phải sống cầm tù như vậy liền tìm đủ mọi cách tự tử nhưng đều không thành, y không mở miệng nói chuyện cho đến hai tuần sau vào một buổi sáng y bị tiếng ồn ào đánh thức, y liền hỏi vài nô tỳ đưa thuốc liền biết những những gia nô cho Hứa phủ đang bị tra tấn ở ngục tù.
Y thất thần chạy đến nhìn những người bị đánh, bị lôi đi, bắt phải chịu ngồi dưới trời lạnh buốt.
Hi Hoa vội chạy đến đỡ lấy một nhát roi để bảo vệ nương tử cùng hài tử tầm bảy tháng tuổi của Thất Thất khi hắn đang chật vật che cho một đứa bé khác, chúng không hề nương tay, y là nam tử cũng đã thấy roi chạm vào như xé tan thịt.
Thấy y đến chúng không đánh nữa, nhưng lại lôi họ vào những khung củi, nhốt họ giữa trời lạnh.
Hi Hoa dành phần ngoại bào cho hai đứa nhỏ, chính mình cầu xin bọn chúng thả họ ra.
Chỉ là chúng một cái liếc mắt cũng không nhìn, còn đạp y ngã xuống đất.
Đêm đó dù không bị nhốt nhưng y vẫn ở ngoài chịu lạnh cùng mọi người, cả chăn gối đều đem ra cho họ nhưng có mấy cũng không đủ.
Đây chưa phải là ngày Đại hàn, nhưng cứ như vậy, họ không được ăn uống, lại bị nhốt ngoài trời lạnh, họ căn bản sẽ không chịu nổi nữa.
Mỗi ngày lại có thêm người được bắt tới, Hi Hoa rũ mắt, y biết Mộ Dung Bắc Niên là đang đánh vào tâm y, muốn y chấp nhận điều kiện thì mới cho y cứu họ.
Nhìn đứa bé nhỏ run rẩy trong lớp áo, khóe mắt y bỗng cay xè.
Thất Thất ngồi trong khung củi khàn giọng nói:
" Thiếu gia..
Không phải lỗi của người.
"
Hi Hoa lắc đầu:" Xin lỗi mọi người..
"
Lưu quản gia đưa tay xoa đầu y:" Thiếu gia.
Bây giờ ai cũng đều là tù nhân nhưng ta cảm thấy mình ấm lòng hơn.
Ít ra ở đây còn có thiếu gia sáng chiều quan tâm,